Người trước mắt mặc trường bào màu tím họa tiết rồng trắng uốn lượn, khuôn mặt tuấn tú, thiếu đi một phần quật cường ngày xưa, nhưng lại hơn vài phần trầm ổn.Ba năm thời gian, hắn thật sự đã trưởng thành, chính là ta rốt cuộc nhìn không thấu tâm hắn.“Tỷ tỷ.”
vị thiếu niên trước kia cho dù phải liều chết cũng khônggọi ta hai tiếng này, nay lại là cười nhẹ đứng ở trước giường của ta,gọi ta như thế.
Ta nao nao, sau cũng nở ra một nụ cười yếu ớt “Tiểu Ngọc Ngọc, sao giờ lại nguyện ý gọi ta là tỷ tỷ thế?”
Mặc dù trong lòng biết được tất cả đã không giống với lúc trước nữa, nhưng lại vẫn như cũ không muốn thừa nhận, vì thế vẫn trêu tức gọigiống như lúc trước.“Trước kia không hiểu chuyện, hiện tại đã trưởng thành, tự nhiêncũng có thể hiểu rõ dụng tâm của tỷ tỷ đối với ta.”
Hắn khóe môi khẽcười, khoan thai nói.“Vậy đệ phải báo đáp như thế nào cho tỷ tỷ đây?”
Ta dựa ở trên giường, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt.Hắn tùy ý ở trước giường của ta ngồi xuống, tươi cười chưa mất “Tất nhiên là nói cho tỷ tỷ một bí mật lớn.”
“A, bí mật gì?”
Ta biết thiếu niên trước mắt đã không còn là vịthiếu niên quật cường lại đáng yêu của trước kia nữa, mà là vua của mộtnước, trong tiềm thức sớm đã hiểu được mục đích hắn tới đây, tất nhiênkhông phải thuần túy là đến thăm ta, nhưng là trong tâm tư cũng khôngmuốn thừa nhận.Dù sao hắn cũng đã từng là người mà ta nghĩ muốn bảo hộ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116075/quyen-4-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.