Ta hỗn loạn ngủ hồi lâu, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh một chút lại lập tức lâm vào hôn mê, chỉ nhớ rõ dường như có người đi tới đi lui ởbên cạnh giường bệnh của ta.Mà khi ta tỉnh táo lại cũng là ở sau ba ngày diễn ra lễ đăng cơ.Hơi hơi mở đôi mắt, đập vào mắt cũng là gương mặt có chơi chút tiềutụy đầy lo lắng, ta không khỏi lên tiếng gọi, chính là cổ họng khô khốc, chỉ có phát ra vài âm tiết, bất quá lại đủ để cho người trước mắt chú ý tới ta.Hắn nghiêng đầu, khi nhìn thấy ta tỉnh lại thì trên gương mặt khôngkhỏi lộ ra vui mừng, bước nhanh đi tới trước giường của ta, nắm chặt lấy bàn tay ta: “Liễu Lăng, nàng tỉnh rồi?”
Giọng nói đầy kinh ngạc vui mừng lại mang theo vài phần thoải mái.Ta chỉ là hơi hơi gật đầu, mà hắn lại hiểu rõ vội vàng mang cho tamột chén trà, nâng ta dậy, chậm rãi giúp ta uống chén trà kia.Nước trà mát lạnh trong nháy mắt làm cổ họng ta dễ chịu, ta lại mở miệng nói “Tiêu, ta không sao.”
Ngón tay thon dài mà sạch sẽ gắt gao nắm chặt lấy tay ta, dường nhưmuốn nắm cả đời không bao giờ buông tay ra nữa, chính là lời nói ra cũng lại hoàn toàn bất đồng “Không có việc gì là tốt rồi, ta đây cũng có thể yên tâm mà rời đi.”
Đi?Ta mạnh rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn “Chàng phải về Đông Hải quốc sao ?”
Ta vừa tỉnh lại, hắn lại phải rời khỏi sao?“Liễu Lăng, một số bộ lạc ở phía đông bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116071/quyen-4-chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.