Chuyện của triều đình, ta chưa bao giờ để tâm, nhưng lại vẫn hayngẫu nhiên nghe được điều này điều nọ từ miệng kẻ khác. Tựa như giờ phút này, ta vốn đang tính rời đi trà lâu, lại vì nghe thấy người ta nóichuyện mà giật mình dừng bước. “Đông Hải quốc hình như đã đổi chủ” Vài người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn phẩm trà, bàn luận chuyện thiên hạ. “Là Tà vương Cơ Lưu Tiêu sao? Nghe nói là soán vị?” Tên còn lạitiếp lời, trong ánh mắt có pha nét khinh thường: “Còn nghe nói là giếtcha!” “Chuyện này… Đúng thật là đại nghịch bất đạo!”
Những người đó tiếp tục bàn tán rôm rả, nhưng là ta một chữ cũngkhông nghe rõ họ nói gì. Soán vị? Giết cha? Đây sẽ là việc Cơ Lưu Tiêuđã làm sao? Ta phát giác chính mình thế nhưng không xác định được, chỉ có thểxác định được là hiện nay chắc chắn hắn đang nắm quyền. Chiếc ghế chủnhân của Đông Hải quốc đúng là đang nằm trong tay hắn. Chỉ là cũng đãgần một năm… Cơ Vô Nhai sao rồi? Có phải là thật sự đã chết hay không?Hắn khổ tâm bày mưu tính kế như vậy mà vẫn thất bại, không thể đưa đượcđứa con mà hắn cực lực bảo hộ lên ngôi vị hoàng đế. Nghĩ đến chuyện này, ta không khỏi nhớ tới nam tử đơn thuần trongsáng kia. Xảy ra chuyện như vậy, không biết hắn thế nào rồi? Thời gian ở Đông Hải quốc là đoạn thời gian mà ta không muốn nhớ lại. Nơi ấy trànngập, đầy rẫy những mưu mô thủ đoạn, mà người duy nhất không lừa gạt ta, chỉ sợ cũng chỉ có Cơ Lưu Ẩn mà thôi. Nét thuần khiết lẻ loi ấy, liệu còn có thể lưu giữ được sao? Cơ Vô Nhai vì bảo vệ hắn mà tình nguyện làm cho hắn trở thành si nhi,vậy nếuCơ Vô Nhai chết đi, Cơ Lưu Ẩn liệu có còn như vậy nữa hay không? Mà kỳ thật, như vậy cũng tốt, không cần phiền não, không cần phảibị cuốn vào những cuộc phân tranh mà mình chẳng biết chút gì, chỉ cầnsống trong thế giới của mình là tốt rồi. Tu La đứng bên cạnh nhìn ta, đáy mắt mang theo vài phân lo lắng. Ta thoải mái cười, sâu kín nói: “Đi thôi”. Cũng chỉ mới một năm mà thôi, ta lại cảm thấy giống như đã cách xacả chân trời góc bể. Chúng ta tựa hồ cũng đã lâu không có gặp nhau, kểtừ ngày hắn vì Phượng Loan mà dẫn binh rời đi. Hắn sao rồi? Có phải haykhông đã tìm được Phượng Loan? Dạ Khuynh Thành thì sao? Có phải haykhông cũng đã chấp nhận buông tay như vậy? Chỉ là, chuyện này tất cả đều là chuyện riêng của bọn hắn, cũng chẳng có liên quan gì tới ta. Rời khỏi trà lâu, cứ thẳng tắp hướng chỗ mình ở mà trở về, nhưng là tâm tình lại sớm không thoải mái như trước, vì thế xoay người cười nóivới Tu La: “Tu La, chúng ta đi xem kịch đi”. Tu La tất nhiên hiểu được ý của ta, khẽ gật đầu. Truy Phong cũng đã tới Danh Kiếm sơn trang, mà chúng ta đương nhiên là cũng muốn đến đó để xem Truy Phong như thế nào dụ dỗ Mạc Vân Hướng. Vì thế, ta và Tu Latrước tiên quay trở về chỗ ở, thu xếp hành lý sau đó bắt đầu xuất phátđến Danh Kiếm sơn trang. Sau một ngày đường, chúng ta rốt cục cũng từKhinh Mộng thành đến được đấy. Ta cùng Tu La đang nghĩ xem nên trà trộn như thế nào để vào, lạiphát hiện có hai gã sai vặt lén lút đi về phía rừng cây nhỏ bên cạnhDanh Kiếm sơn trang, ta kéo Tu la rồi liếc mắt ra hiệu, sau đó hai chúng ta liền cứ vậy mà bám theo. Hai gã sai vặt đi không ngừng nghỉ, cho đến tận chỗ sâu nhất trong rừng cây mới dừng bước, cung kính nói: “Bẩm chủ nhân, chúng ta đã thành công trà trộn vào Danh Kiếm sơntrang, chẳng bao lâu nữa chủ nhân sẽ có trong tay bí kíp rèn kiếm” Thì ra hai kẻ này là gian tế, hơn nữa cũng có vẻ như là mới tràtrộn vào Danh Kiếm sơn trang, khóe môi của ta không khỏi cong lên, trong đầu đã nghĩ ra cách. “Nhớ rõ phải nhanh một chút! Để tránh những phiền phức không cầnthiết, về sau chúng ta tạm thời ngừng liên lạc” Một giọng nói trầm thấptừ sâu bên trong rừng cây truyền đến. Chủ nhân của bọn họ thoạt nhìn thì có vẻ che giấu rất khá, nhưnglà ta và Tu La vẫn thấy được thân hình hắn, xem ra cũng không phải làcao thủ gì. Chuyện của giang hồ, các môn phái tranh đoạt bí kíp, mỗingày đều bày ra đủ trò nhàm chán, ta cũng chẳng dư hơi quan tâm. Hiệntại, ta chỉ còn chờ vị chủ hân kia rời đi, rồi tiện đó mượn nhờ thânphận của hai gã sai vặt kia. “Dạ, thuộc hạ đã rõ” Hai gã sai vặt cung kính đáp. Người nọ khẽ lên tiếng sau đó thi triển khinh công rời đi. Khinhcông của người này không tính là rất cao, nhưng cũng không tệ, đứng trên giang hồ xem như cũng có chút địa vị. Chờ vị chủ nhân kia rời đi, haigã sai vặt liền bắt đầu quay trở về, trước sau như một vẫn chưa pháthiện ra sự tồn tại của ta và Tu La. Xem ra, khinh công của ta và Tu Lalại tăng tiến thêm được vài phần rồi. “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta trà trộn vào, nên mau mau trởvề, miễn cho bị kẻ khác phát hiện” Vừa đi vừa nói chuyện, bước chân củahai gã sai vặt không khỏi lại sải nhanh hơn Ta liếc mắt ra hiệu với Tu La, chúng ta từ trên ngọn cây nhảyxuống, trong chớp mắt liền khống chế được hai người bọn họ, sau đó lộtquần áo rồi dịch dung thành bộ dáng của chúng, cũng cho chúng ăn vàiviên thuốc có hiệu lực làm chúng hôn mê mấy ngày. Chuẩn bị xong xuôi, ta liền cùng Tu La lẻn vào Danh Kiếm sơn trang. Nếu bọn họ hôm nay là lần đầu tiên vào đây làm, thì những người ở đâyhẳn là cũng không biết gì về họ, chúng ta cũng không phải sợ sẽ lộ rabất kỳ dấu vết gì. Chỉ là, chúng ta vừa mới tiến vào đã ngay lập tứcnghe thấy tiếng quát: “Lão nương thuê các ngươi làm việc, ai cho phép các ngươi nhàn rỗi chơi bời ở đây!!” Không thể nào, quản gia ở đây sao lại hung dữ như vậy. Ta vội vàngxoay người, cười nịnh nọt: “Dạ bẩm quản gia, chúng ta mới tới nên chưarõ quy củ nơi này, kính mong quản gia bỏ quá cho!” Ta vừa dứt lời lại là một tràng tiếng quát: “Quản gia? Mắt chó của các ngươi vất ở đâu rồi? Ta mà là quản gia sao?” Đến lúc này ta mới ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt nữ tử đang giận dữkia. Hóa ra người này vẫn còn khá trẻ, dung mạo cũng coi như đoan trang, không ngờ lại là loại đàn bà chanh chua như thế. Mà không phải quản gia thì là ai? Chẳng lẽ người này là trang chủ phu nhân Danh Kiếm sơn trang sao? “Trước khi vào đây phải tìm hiểu cho kỹ, về sau nếu gặp lại màkhông nhận ra ta thì đừng trách ta không khách khí!”. Nàng trừng mắtnhìn chúng ta, gằn từng tiếng: “Nghe rõ rồi chứ! Ta là thiếu phu nhân ởđây!” Gì cơ? Hóa ra đúng là phu nhân. Mà thiếu phu nhân? Chẳng lẽ nàng là thê tử của Mạc Vân Hướng? Xem ra đúng là ghét của nào trời trao của ấy, Mạc Vân Hướng tự xưng là phong lưu tiêu sái, thật không ngờ rằng sẽcưới một thê tử như vậy. Ta không khỏi cười thầm trong bụng, không biếtTruy Phong định dùng cách nào để bước vào Danh Kiếm sơn trang, chờ saukhi hắn tiến vào chắc chắn có trò hay để xem rồi. Nữ nhân trước mặt cũng không phải dạng người dễ chọc đâu~~~ Ta lập tức lễ phép nói: “Dạ bẩm thiếu phu nhân, là chúng ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, kính mong phu nhân tha lỗi!” Lúc này nàng mới hạ cơn tức, liếc mắt nhìn sang Tu La nói: “Ngươi thì sao? Sững sờ ở đó làm gì? Không biết mở miệng sao?” “Dạ bẩm thiếu phu nhân, là người không biết đấy thôi, cách đâykhông lâu vị huynh đệ này bị bệnh, từ đấy đến nay cũng không thể mởmiệng được nữa”.Ta mang theo vẻ thương cảm nhìn nàng nói: “Kính mong phu nhân không trách tội”. Không ngờ rằng chính mình giả dạng nô tài cũng có thể đâu ra đấy như vậy a~ Chắc là nhìn thấy ta lễ phép, nàng kia cũng không tiếp tục làm khóchúng ta, phất tay cho chúng ta lui: “Không sao, các ngươi đi làm việcđi, về sau không được nhàn hạ như vậy nữa!” Đúng lúc này một nam tử trung niên mặc áo xanh đi lại phía này, vừa thấy nữ nhân kia liền cung kính hành lễ, cung kính chào một tiếng“Thiếu phu nhân” sau đó mới quay sang nói vơi chúng ta: “A Vượng, APhúc, các ngươi đi đâu vậy? Đừng có mà đi lại lung tung nữa, chờ mộtchút rồi ta sẽ dạy các ngươi một vài quy tắc ở đây” A Vượng, A Phúc? Mấy cái tên này thật đúng là quá… Nhưng mà đã đến nơi này rồi, cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục. Dùsao cũng đang rảnh rỗi, cũng nên tìm vài việc thú vị để làm thôi. Vì thế lại cung kính nói: “Làm phiền quản gia ạ!” Nữ thân kia không nói gì thêm nữa, còn chúng ta thì ngay lập tức bị quản gia dẫn đi, bị nghe một lô một lốc những quy củ cho tới tận khi ta đã sắp ngủ gục đến nơi rồi, mới thả chúng ta đi. Danh Kiếm sơn trang đãi ngộ cũng coi như không tệ. Ở đây, hai người làm được ở một phòng, tuy rằng phòng cũng không lớn lắm, nhưng ở chỗnày cũng không cần quan hệ với những kẻ bên ngoài, ta và Tu La đươngnhiên là ở cùng nhau. Quản gia đưa chúng ta đi nhận phòng xong xuôi, rồi mới bắt đầu giao việc: “Các ngươi sẽ phụ trách quét dọn toàn bộ lá rụng trong sơn trang. Mấy ngày tới, Danh Kiếm sơn trang sẽ cử hành nghi thức “ Khai lô thưởng kiếm”, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đến chiêm ngưỡng danhkiếm vừa rèn xong. Mà không nói nữa, có nói thì các ngươi cũng khônghiểu, các ngươi chỉ cần phụ trách quét tước sạch sẽ là tốt rồi”.(MM:khai lô ~ mở lò. Ta thích để là “khai lô” hơn, như kiểu “khai hội” đó^^) Nghi thức “Khai lô thưởng kiếm”? Xem ra chúng ta đã bỏ qua sự kiệnnày. Danh Kiếm sơn trang là gia tộc chuyên rèn kiếm, nghe nói trongtrang có đủ loại danh kiếm trên dời, không biết lúc này lại rèn ra đượcthanh kiếm nào nữa đây? Nghe giọng điệu của quản gia thì đó hẳn là mộtthanh kiếm tốt. Đến lúc ấy, ta cũng phải đi chiêm ngưỡng một phen mớiđược. Quản gia giao việc xong xuôi, liền xoay người rời đi, mà ta cùng Tu La cũng chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu đi quét lá cây. Tu La cố chấpgiành lấy cây chổi của ta, ta biết hắn không muốn ta phải động tay vào.Ta cười nói với hắn: “Tu La, một năm nay ta bị các ngươi chăm chút đếnnỗi xương cốt sắp nhũn ra rồi, thỉnh thoảng vận động một chút cũng tốt”.Đến lúc đó, Tu La mới bỏ tay ta ra, cùng ta bắt đầu quét lá rụng. Nếu làm cho người trên giang hồ biết đường đường là cung chủ KínhNguyệt cung mà phải đi quét lá cho kẻ khác, không biết có phải thực mấtmặt hay không. Ta vừa nghĩ vừa hỏi người bên cạnh: “Tu La, ngươi chorằng Truy Phong sẽ dùng cách nào để vào được đây?” Hỏi xong mới nhớ ra, Tu La sẽ không trả lời, vì thế chỉ có thể tựhỏi tự đáp: “Theo cá tính hắn, ta đoán chắc chỉ ngày mai là hắn đến đâythôi, hơn nữa khẳng định là được Mạc Vân Hướng dìu vào”. Tu La cũng nhẹ nhàng gật đầu. Nói thật, ta chẳng thể hiểu nổi Tu La. Hắn giống như Mị, cái gìcũng chẳng nói, hoàn toàn là cái hũ nút, hơn nữa vốn cũng không nói được nên hết thảy đều trở thành đương nhiên. “Tu La, ngươi nói xem, nếu chúng ta trộm đi thanh kiếm mới ra lòcủa Danh Kiếm sơn trang thì thế nào?” Cũng đã thật lâu chưa làm chuyệngì kích thích, chủ ý này có vẻ như không tệ lắm đi. Yêu nữ vốn nên làm chút việc mà yêu nữ phải làm, mà nói không chừng, thanh kiếm kia thực sự rất tốt nha~~Tu La khẽ rùng mình một cái, sau đó còn thực sự ngắm nghía ta. Lúcnày đây, ta đã hiểu ý tứ nơi đáy mắt hắn. Hắn nói: ‘Mặc kệ ta làm cáigì, hắn đều sẽ đi theo ta’. Ta không khỏi cười nhẹ một tiếng: “Vậy thìtốt, chờ Truy Phong đến đây, chúng ta sẽ khiến cho Mạc Vân Hướng phảilao vào gian để kiếm của mình mà mất hồn mất vía!” Tu La nhìn ta, con ngươi thâm thúy phảng phất có chút lo lắng. Takhông khỏi ngẩn ra, cuối cùng quay đầu ra chỗ khác, không nói nữa. Rốtcục, Tu La cũng đã nhìn ra, rốt cục, vẫn là không thể lừa mình dốingười. Chung quy lại, ta vẫn chỉ là đang miễn cưỡng cười vui, rất muốntìm lại cảm giác lúc trước nhưng lại phát hiện ra, mọi thứ đã qua đềukhông thể trở lại. Nhưng mà ta vẫn còn là thực cố gắng để giữ lại cái mặt nạ giả dốinày, ít nhất cũng phải làm cho những kẻ xa xa ngắm nhìn mình nghĩ rằngmọi thứ vẫn ổn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]