“… Lê Hiên,” Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Tiểu Ngọc là vợ cậu.”
Một đống chất lỏng tiếp tục chảy ào ào xuống dưới, Lê Hiên nghẹn ngào nói, “Chuyện này không cần cậu phải nhắc…”
“…” Cô Thần càng thêm bất đắc dĩ, “Cho nên, cậu có cần phải thể hiện mình chẳng có chút tiền đồ nào như vậy không?”
“Cậu biết cái gì?” Lê Hiên mắt lóe sáng, máu mũi chảy ròng ròng, cường điệu nói, “Cậu xem Tiểu Ngọc đang cười kìa, em ấy đang cười, đang cười a.”
“Được rồi, cậu ấy đang cười…” Cô Thần đáp qua loa, cố gắng chịu đựng, chịu đựng, nhưng rốt cuộc vẫn không nén nổi, phải bước qua, nắm lấy một góc áo blouse trắng của tên động vật thuộc họ nhà chó nào đó, đưa đến trước mặt anh ta, “Này, lau mặt đi, tôi biết là Tiểu Ngọc trông rất đẹp, nhưng cậu cũng không cần phải khóc a…”
“Tôi sao có thể không khóc được… Tôi đã nói với cậu rồi, lúc này người phải khóc nhất chính là tôi a…” Lê Hiên nghẹn ngào cầm lấy góc áo của mình, xoa xoa mặt vài cái, lau đi hai hàng nước mắt, “Từ khi khỏi bệnh đến giờ, em ấy chưa từng cười với tôi như thế a a a!”
“…”
Bên kia, Tiểu Ngọc đang hiến kế cho Long Tuấn Hạo, không buồn quan tâm chuyện những người ở đây đều có thể nghe thấy lời mình nói, “Lê Hiên yêu tiền nhất, tôi từng nghe anh ta nói, cậu biết chế thuốc nổ, vậy cậu có thể ở đây,” vừa nói vừa chỉ vào các công trình kiến trúc trong viện an dưỡng, “Trong này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-duong-vien-truc-ba-gian/1961067/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.