Chương trước
Chương sau
“Này… này…” Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm người nào đó trước mặt, tức đến phát run, chạy loanh quanh như con thú bị nhốt trong chuồng.

Người nào đó bình tĩnh nhìn cậu, ngây thơ hỏi: “Nhân viên nấm hương, anh lại tới làm điều tra đấy à?”

Long Tuấn Hạo tiếp tục xoay quanh, một lúc sau mới dừng lại, kích động rống lên: “Ngươi sao lại biến về rồi?!”

Nấm hương Tiểu Lam nhu thuận ngồi xổm trong góc, ngỡ ngàng nhìn cậu. “Biến về? Đâu có, lần trước anh tới còn nói tôi mọc rất tốt mà, làm sao có thể biến về được?”

Long Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu, rồi lại xoay vòng vòng. Nấm hương cảm thấy thật ủy khuất. “Lẽ nào anh muốn tôi biến về? Không được đâu, tôi vẫn luôn mọc cao lên, càng mọc cao càng lớn rồi, sao mà nhỏ lại được đây…”

Long Tuấn Hạo lòng vòng thêm mấy vòng cuối cùng thở dài, xoa xoa đầu Tiểu Lam, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nói một cách thành khẩn, “Nhưng nấm hương à, bộ phận nấm hương của chúng ta hiện giờ đang gặp phải một nguy cơ chưa từng có, cần có sự phối hợp của ngươi.”

Tiểu nấm hương cắn căn ngón tay nấm hương của mình suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, tôi rất nguyện ý được cống hiến cho sự nghiệp phát triển cho quốc gia nấm hương của chúng ta. Anh cần tôi làm gì?”

Long Tuấn Hạo chỉ vào Cô Thần đứng bên cạnh, cười rộ lên: “Rất đơn giản, chỉ cần để hắn đánh ngươi một cái, ngươi thấy được không…?”

“…” Tiểu nấm hương nhìn Cô Thần, rồi lại nhìn Long Tuấn Hạo, yếu ớt mở miệng: “Nhân viên nấm hương, tôi có thể hỏi anh vì sao không?”

“Không được đâu, đồng chí nấm hương.” Long Tuấn Hạo làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi, chỉ là… đây là cơ mật quốc gia, cấp trên không cho ta nói, ngươi có thể hiểu cho nỗi khổ của ta không?”

Tiểu nấm hương lần hai cắn cắn ngón tay suy nghĩ, đột nhiên đè thấp tiếng nói: “Vấn đề đã nghiêm trọng đến vậy à? Thậm chí thăng cấp thành cơ mật rồi.”

“…” Long Tuấn Hạo gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy, đồng chí nấm hương, ngươi giác ngộ rất tốt, trong sự nghiệp kiến thiết quốc gia nấm hương không thể thiếu nhân tài như ngươi, lần họp sau ta sẽ đem việc này nói cho lãnh đạo, đề bạt ngươi lên.”

“Thật… thật sao?” Tiểu nấm hương không tin vào lỗ tai mình. Một cây nấm hương bình thường cũng có thể vào làm trong bộ phận chủ chốt của quốc gia, cậu nghĩ mà cả người lâng lâng, kích động, nắm chặt lấy tay Long Tuấn Hạo, giọng run run nói: “Được, nhân viên nấm hương, tôi nguyện ý hi sinh, đừng nói là chỉ đánh một cái, đánh mười cái tôi cũng nguyện ý, tới đi!”

Long Tuấn Hạo gật đầu, “Được, đồng chí!”, nói rồi từ từ rút tay ra, nhìn sang Cô Thần, “Rồi đấy, đến phiên ngươi.”

“…Dù nói là xuyên qua tới đây,” Cô Thần phức tạp nhìn Long Tuấn Hạo, “Nhưng năng lực thích ứng của em không khỏi cũng tốt quá…”

“Đó là đương nhiên.” Long Tuấn Hạo kiêu ngạo ngẩng đầu, “Bản vương nếu không thông minh, đã sớm bị mấy sinh vật trong này làm cho điên rồi, là điên thật, điên thật đấy.”

“Được được, anh biết rồi.” Cô Thần lập tức dỗ dành. Anh biết, Long Tuấn Hạo cực kỳ cố chấp với chữ “điên” này nên liền vội vàng ngắt lời cậu, xoa cổ tay, chậm rãi bước tới gần nấm hương.

Tiểu nấm hương thấy anh tới, vô thức rụt cổ, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cô Thần không khỏi thấy thú vị, “Biết tôi sẽ đánh cậu, không sợ sao?”

Tiểu nấm hương yếu ớt gật đầu: “Sợ…”

“Vậy sao cậu không chạy?”

Tiểu nấm hương nhìn anh quái lạ: “Vị đồng chí này thật hài hước, tôi là nấm hương sao cử động được?”

“…”

“Ha ha ha…” Long Tuấn Hạo ôm bụng cười, khiến tiểu nấm hương quay đầu nhìn cậu, “Nhân viên nấm hương, anh sao vậy?”

“Ta, ta, ta không sao, các ngươi tiếp tục, tiếp tục…”

Cô Thần hít sâu, trong đầu nhủ thầm phải bình tĩnh, mình so đo với người tâm thần làm gì a… Anh xoa xoa cổ tay nghĩ, nhất định phải đánh chết cậu ta!

Cô Thần chậm rãi đi qua, nâng cao tay rồi đánh mạnh xuống, sắp đánh tới nơi thì lại có tiếng “két” vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra, sau đó ba người trong phòng nhìn thấy một cái đầu xuất hiện – là đầu của Hà đại cầm thú.

Tên cầm thú ấy lén lút chen đầu vào, nhìn xung quanh một vòng rồi dừng mắt nơi tiểu nấm hương đang ngồi, một lát sau mới hỏi: “…Tiểu Lam?”

Tiểu nấm hương nhu thuận gật đầu.

Hà Thiên Phàm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cọ tới, trên tay còn cầm một bó dây, nét mặt hưng phấn. Bởi vì vết thương còn chưa khỏi nên anh ta đi tương đối chậm, tiến thẳng về phía tiểu nấm hương.

Long Tuấn Hạo lặng im một lúc mới nói: “Bác sĩ Hà, ngươi chuẩn bị hạ thủ à?”

“Nói thừa.” Hà Thiên Phàm dị thường hưng phấn nói, “Tôi đã phải khổ sở chờ đến khi cậu ta biến trở về, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này được!”

Long Tuấn Hạo chỉ chỉ tiểu nấm hương. “Hắn như vậy ngươi cũng nỡ xuống tay sao.”

Hà Thiên Phàm nhìn theo tay cậu, tiểu nấm hương ngồi xổm trong góc ngẩng đầu nhìn gã, trông cực kỳ nhu thuận, cầm thú há to miệng, nước bọt chảy xối xả.

Long Tuấn Hạo buông tay, “Thấy chưa, ta biết mà.”

Hà Thiên Phàm lau miệng, khí thế yếu ớt nói: “Các cậu đều đi ra ngoài, ra ngoài, nhanh lên!”

Long Tuấn Hạo nhìn Cô Thần, Cô Thần gật đầu rồi lôi cậu ra, thấp giọng nói: “Tiếp theo nếu Hà Thiên Phàm làm được, người tỉnh lại chắc chắn sẽ là Vu Ngạo, nếu không làm được, người chặn ngang anh ta cũng sẽ là Vu Ngạo. Chúng ta cứ ra ngoài chờ xem.”

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn cầm thú bắt đầu động thủ, im lặng vài giây rồi nói, “Ta nghĩ tiện nhân sẽ làm Vu Ngạo xuất hiện trước.”

“Vậy càng tốt, chúng ta đợi bên ngoài đi.” Cô Thần nói, “Em muốn nghe tiếng tiểu nấm hương trên giường hay tiếng của Vu Ngạo?”

Long Tuấn Hạo đi ra ngoài cùng anh, rồi đưa tay đóng cửa, “Ta muốn nghe tiếng tiện nhân.”

Cô Thần nhìn lướt qua cửa phòng, “Anh ta sẽ hận em.”

“Chẳng sao.” Long Tuấn Hạo ưu nhã buông tay, “Dù sao ta cũng không hy vọng cầm thú thích ta.”

“Vương… Vương gia…” Hai người đang nói chuyện thì thấy một người từ phía hành lang chạy tới, khóc như mưa nhìn thấy mà thương. “Vương gia ngài giơ cao đánh khẽ cho chủ tử nhà ta đi… Cậu ấy thực sư yêu người a a a…”

Ba vạch hắc tuyến rớt xuống đầu Long Tuấn Hạo. “Chủ tử nhà ngươi lại làm sao?”

Cô y tá khóc rưng rức, “Người nói muốn hưu cậu ấy, nên cậu ấy đang muốn treo cổ tự tử a. Chúng tôi không ai ngăn lại được. Đã vậy, Túc Tòng còn đứng bên cạnh xướng [Trường Sinh Điện]. Chao ôi… còn thiếu lập thêm cái thẻ bài viết [Mã Ngôi Pha] thôi a…”

Long Tuấn Hạo lúc này mới nhớ lúc nãy khi tâm tình không tốt, đã hưu tên thê vô dụng kia, khóe miệng run rẩy. Cô Thần vòng ôm lấy Long Tuấn Hạo từ phía sau, xoa đầu cậu. Vương gia liền nói: “Vậy có là gì, ngươi cứ nói ta chỉ là nói đùa với hắn mà thôi, đi đi.”

Y tá cũng chỉ chờ những lời này, cảm kích nói, “Vậy Vương gia, lát nữa nếu cậu ta đến tìm ngài, ngài đừng kích thích cậu ta nữa nhé…”

Long Tuấn Hạo phất tay, “Biết rồi.”

Cô y tá quay đầu bỏ chạy luôn, không lâu sau thì nghe thấy một tiếng kêu từ xa vọng lại. “Phu quân ~”

Long Tuấn Hạo co quắp nhìn người đang chạy vội tới đằng trước, vẫy lại, “Tới đây, hiền thê, thực ra ta vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc ngươi thích vi phu chỗ nào?”

Thúc Văn ấp úng ngượng ngùng nhìn Long Tuấn Hạo, lát sau mới nhu nhược đáp: “Luân gia thích cả… Phu quân nói gì luân gia nghe nấy, phu quân đi đâu luân gia sẽ theo…”

“…” Long Tuấn Hạo yên lặng quay đầu nhìn Cô Thần, “Hắn còn tốt hơn ngươi.”

Cô Thần khoát tay, còn muốn nói cái gì thì nghe xa xa có âm thanh ầm ầm truyền tới. Anh giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.

Long Tuấn Hạo cũng không tiếp tục vui đùa, hỏi “Sao vậy?”

“Tiếng súng…” Cô Thần vừa dứt lời, phía xa lại có thanh âm vang lên. Anh nhíu mi, nói “Tiếng động truyền tới từ sau núi.”

“Sau núi?”! Long Tuấn Hạo kinh ngạc, “Thật hay giả? Sở đại thiên sư đang ở đó trừ yêu a! Trời ạ… ta không có muốn hắn chết đâu… Không được, ta phải đi xem.” Vừa nói xong, hắn liền quay người chạy đi, khí thế không khác gì lẫm liệt hiên ngang, nghĩa vô phản cố, không hề sợ hãi. Cô Thần cũng kinh ngạc, vội vàng đuổi theo.

Những người còn lại thì mặt trắng bệch, mắt ngó sang Thúc Văn. Thúc Văn nghĩ nghĩ vài giây, quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, giậm chân hét. “Sở thiên sư là ai? Hừ, dám tìm người khác sau lưng ta, tuyệt đối không cho phép!” Dứt lời liền cũng điên cuồng lao đi.

Mọi người trắng bệch, cam chịu chạy theo phía sau. Đó là tiếng súng a, là súng thật đi? Chắc chắn là súng thật đó phải không? Mọi người yên lặng trong lòng gạt lệ, chúng ta đây là đang vội vàng đi tìm chết phải không a a a!

.

Mà cách bọn họ một vách tường, trong phòng, Hà đại cầm thú đang cầm dây trói tiểu nấm hương lại. Tiểu nấm hương cố sức giãy dụa. “Anh… anh làm gì…”

Hà Thiên Phàm dỗ cậu, “Ngoan, em phải tin anh, anh không phải là muốn nhằm vào em, cho nên em hãy ngủ đi, để cho tên khốn nạn kia đi ra, ông mày ngày hôm nay nhất định phải làm chết nó!”

Tiểu nấm hương bị người trói chặt hai tay sau lưng, nhổ bật gốc chuyển đến trên giường, sau đó người nào đó còn chuẩn bị trói luôn cả hai rễ của cậu… Cậu lúc này tuyệt vọng, thê lương nói: “Tôi muốn chết… A a a… Tôi muốn chết a… Đáng tiếc ta còn chưa cống hiến được gì, hu hu hu…”

Hà Thiên Phàm nghe tiếng thê lương của cậu mà sợ hãi, vội vàng dừng lại nhìn cậu, tiểu nấm hương chớp chớp đôi mắt ầng ậng nước. “Tôi hận anh.” Cậu không ngừng lặp lại. “Tôi hận anh…”

Trái tim Hà Thiên Phàm phút chốc đau đớn, đây là mỹ nhân của anh a. Hà Thiên Phàm vội vàng cởi dây, ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, “Ngoan, anh chỉ nói giỡn với em thôi, thật đấy…”

Tiểu nấm hương không thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ nghẹn ngào nói, “Tôi muốn chết…”

“Không đâu, không đây, anh chỉ muốn mang em tới một nơi tốt hơn mà thôi.” Hà Thiên Phàm vỗ vỗ giường lớn, “Em sờ thử xem, cảm nhận xem, có phải tốt hơn nơi trước không?”

Tiểu nấm hương hít hít mũi, từ từ đưa tay ra sờ, gật đầu, “Tốt…”

“Đúng không, ngoan, đừng hận anh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi…” Hà Thiên Phàm cố gắng xoay chuyển tình thế.

Tiểu nấm hương nhào người lên giường lớn. “Tôi lại sống.” Cậu cọ cọ lên chiếc gối mềm mại, rồi bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Hà Thiên Phàm nhìn dấu vết lưu lại khi bị trói, thương xót kéo tay cậu qua nhẹ nhàng xoa. Tiểu nấm hương nằm úp sấp một lát rồi nghiêng đầu qua nhìn anh, chỉ thấy anh ta cười nói, “Không sao đâu, anh sẽ để ý một chút, để em có thể sinh trưởng tốt hơn.”

“Ừm.” Tiểu nấm hương gật đầu, nhìn người đang xoa bóp tay cho mình, bỗng nở nụ cười. “Bảo bối, thì ra anh cũng có lúc hiền lành như vậy.”

Hà Thiên Phàm giật mình dừng tay, sau đó lập tức tạc mao, không để ý đến vết thương của mình, nhấc chân liền đạp, “Là tên khốn nạn nhà ngươi!”

“Tiểu nấm hương” hơi nghiêng người, dễ dàng nắm lấy cổ chân Hà Thiên Phàm, một chân xen vào giữa hai chân anh, quay người đè lên, nghiền ngẫm liếm môi, nói, “Cáu kỉnh thế, anh muốn tìm bất mãn sao?”

Hà Thiên Phàm bị đè trúng vết thương, nhất thời hít sâu một hơi, quát, “Cậu lăn xuống ngay cho tôi!”

“Lăn xuống?” Vu Ngạo chống chân hướng về phía trước, cười cười. “Không được nha, vừa lúc tôi cũng muốn tìm bất mãn, không bằng để tôi thỏa mãn anh?”

Hà Thiên Phàm chửi ầm lên, “Đừng có mơ, muốn thượng cũng là ông mày thượng!”

“Nga?” Vu Ngạo đáp, một tay dùng lực cầm lấy cổ tay Hà Thiên Phàm, một tay khác cầm lấy sợi dây bên cạnh, trói hai tay anh vào đầu giường.

Hà Thiên Phàm lại càng tạc mao, “Cậu lại muốn làm gì?!”

“Làm gì, tất nhiên là làm anh a.” Vu Ngạo cười xấu xa đáp lại, vừa nói vừa xé áo sơ mi anh, đang muốn tiếp tục thì chiếc đồng hồ đeo trên tay vang lên tiếng tích tích. Cậu nhìn nhìn rồi nhíu mi, lấy tay che cái miệng vẫn đang to tiếng của Hà Thiên Phàm, nghiêng tai im lặng nghe, bỗng nhiên chậc lưỡi, rút tay về.

Hà Thiên Phàm hiển nhiên cũng nghe thấy thanh âm bên ngoài, ngẩn người hỏi, “Sao vậy?”

“Tôi phải đi xem một chút thế nào.”

Hà Thiên Phàm nhìn cậu. “Là người của Lôi Nham?”

“Không phải…” Vu Ngạo lấy thêm dây, trói luôn hai chân Hà Thiên Phàm lại.

“…” Hà Thiên Phàm phát điên, “Con mẹ nó, cậu không phải ra ngoài sao?!”

“Đúng là phải đi ra.” Vu Ngạo nâng cằm Hà Thiên Phàm lên, liếm nhẹ môi anh, cười nói, “Cho nên tôi trước tiên phải trói chặt anh lại, trở về còn làm anh chứ.”

“Cậu tốt nhất chết bên ngoài luôn đi, đừng có trở về!”

“Ai nha, bảo bối, tôi biết anh luyến tiếc tôi, nhưng không cần phải thế, tôi sẽ về ngay mà, chắc chắn sẽ không lăng nhăng bên ngoài, tụ tập bạn bè gì hết. Anh yên tâm đi.”

“#¥%. . .”

.

Đồng thời, trợ lý viện trưởng đang đập cửa, gấp gáp vội vàng như cháy nhà tới nơi rồi. “Viện trưởng, sắp chết người rồi a a a, ngài có nghe thấy không, nhất định có nghe thấy đi? Phòng viện trưởng gần sau núi nhất mà a a a! Ngài nói một lời đi a a a!”

Trong phòng viện trưởng, phía trên giường lớn xa hoa tràn ngập kiều diễm, mỹ nhân cởi hết quần áo, mềm mại trong vòng tay, thở dốc, rên rỉ đan xen vào nhau, vô cùng ám muội, không ngừng đả kích đầu óc, khiến người nào đó ngày càng trầm mê, như si như say, như điên như cuồng.

“Lê… Lê Hiên… anh đủ rồi…” Thắt lưng Tiểu Ngọc bị ôm chặt vào lòng, banh rộng cơ thể thiếp hợp với người nào đó, cho người nào đó càng thuận lợi xâm phạm, thanh âm vẫn luôn băng lãnh giờ phút này mang theo một tầng khàn khàn, càng lộ ra mê hoặc, vừa dứt lời cậu liền phát hiện hung khí chôn trong cơ thể mình lại lớn hơn thêm, nhịn không được nói. “Bên ngoài…”

“Bên ngoài không sao cả…” Lê Hiên thở hổn hển, tiến tới hôn cậu, đôi mắt thâm thúy hút hồn, dứt lời tiếp tục đâm vào nơi sâu nhất, khoái cảm mang đến khiến anh không khỏi thỏa mãn thở dài, hô hấp lại càng nặng hơn trước.

Tiếng gọi bi phẫn vẫn không ngừng vang lên ngoài cửa. “Viện trưởng, ban ngày tuyên dâm là không đúng a a a, xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ nay quân vương không tảo triều, ngài không thể trở thành hôn quân a…”

Cái tên chỉ có ở trên giường mới có thể xoay người như Lê Hiên tất nhiên sẽ không quan tâm đến những thứ này, chỉ mải mê hưởng thụ ăn vợ mình, lớn tiếng nói vọng ra ngoài, “Cậu đi, thêm Cô Thần cộng với đặc công tiền nhiệm là Sở Kiên, tệ nhất thì cũng có Túc Tòng giải quyết, đã nói là không sao hết…”

“Vậy… vậy được rồi…” Trợ lý vẫn còn do dự. “Lỡ xảy ra chuyện thật thì…”

“Nếu xảy ra chuyện thật.. trừ phi là tôi phá sản, bằng không không cho phép tới làm phiền tôi…” Lời vừa dứt bên trong lại lần nữa vang lên tiếng rên rỉ mê người.

“…” Trợ lý yên lặng lau nước mắt, lấy một cây súng máy bán tự động từ phòng viện trưởng, khiêng lên vai rồi quay đầu chạy vội ra ngoài.

.

Khi Long Tuấn Hạo chạy đến nơi thì thấy đám lính đánh thuê đang chiến đấu với một nhóm người khác bên vách núi, Sở thiên sư cầm thanh kiếm gỗ đào, phất tay áo chạy vào vòng chiến. Đám lính đánh thuê không hề nhân nhượng, phân ra hai người cầm lấy tay chân cậu ném ra bên ngoài, tạo thành tiếng “Sưu… Rầm.”

Sở thiên sư lại bò dậy, chỉnh lý quần áo xong trầm giọng nói. “Yêu nghiệt, quả nhiên lợi hại.” Dứt lời tiếp tục chạy vào.

La Dịch kéo Sở Kiên về không được, rốt cuộc đành phải đuổi theo sau rống. “Tổ tông, tổ tông của tôi ơi! Em nhanh trở về đi a a a! Đây không phải diệt yêu, em là đang vội vã tìm đường chết đó a a a!”

Long Tuấn Hạo: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.