An Thanh nói xong khẽ nở một nụ cười bình thản.
Trên người cô vẫn là bộ đồng phục của bệnh viện, trán hơi nóng, môi hơi khô, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hà Băng đánh giá một lượt rồi hỏi.
" Nhất định phải nằm viện sao?"
" Nằm viện tốt hơn."
An Thanh nhắm mắt lại, tâm trạng vô cùng bình tĩnh. Cô gượng ngồi dậy, muốn nói chuyện nghiêm túc với Hà Băng.
Cuộc hôn nhân này có mục đích, anh đã đạt được mục đích của mình, cô cũng coi như đã thay mẹ trả nợ. Đã đến lúc phải hạ màn rồi.
Sau này sẽ chẳng còn dây dưa gì nữa. Anh mới 29 tuổi, dung mạo hay khí chất đều bất phàm, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Còn cô, 28 tuổi cũng được xem như đã nếm trải đủ cay đắng, mặn ngọt trên đời. Từ nay về sau an phận làm việc, làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ an hưởng tuổi già. Nợ đã trả, chẳng cần thiết phải ràng buộc nhau.
" Hà Băng, em suy nghĩ kỹ rồi, ngày mai chúng ta tranh thủ làm thủ tục li hôn. Thời gian kết hôn chưa lâu, em chưa tiêu đến tiền của anh, cả thẻ và tiền mặt đều ở trong ngăn kéo tủ đầu giường. Em đến không có tài sản gì, đi cũng không đòi hỏi gì. Sau này chúng ta hết nợ nần."
Những ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, Hà Băng mím môi trầm mặc, giờ phút này anh sợ nghe nhất chính là những lời nói như vậy.
Vài phút trôi đi, Hà Băng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-doi-ta-co-the-ngung-dau-thuong/2924761/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.