" Cậu vẫn chưa hết sốt, ngày mai vẫn còn dùng thuốc và truyền nước." 
Sắc mặt Thiên Phong thâm trầm như phủ một tầng sương lạnh. Nhìn An Thanh anh có thể nhận ra cô đang miễn cưỡng. 
" Đừng lo, sáng mai mình lại đến. Về nhà thay đồ, tắm rửa chút cho thoải mái cũng tốt." 
An Thanh cố gắng trấn an bạn, vừa nói vừa chỉ vào bộ đồng phục bệnh viện trên người mình. 
Thiên Phong thở dài đầy bất lực. Người đàn ông kia là chồng cô, bản thân cô chấp nhận đi theo chồng thì anh còn có thể làm được gì. 
" Có chuyện gì thì gọi điện, mình sẽ đến ngay." 
An Thanh ừ một tiếng rồi nhìn lên Hà Băng, bất đắc dĩ gật đầu, mặc cho anh bế ra ngoài trước sự trầm trồ, kinh ngạc của các đồng nghiệp. 
Sao có thể không kinh ngạc, không trầm trồ cho được. Một chàng trai trẻ dung mạo bất phàm, tài năng vượt trội là đích đến của bao nhiêu cành vàng lá ngọc lại thuộc quyền sở hữu của một cô bác sĩ có gia thế tầm thường. Anh ôm cô sải bước chân dài vững chắc, trong mắt mọi người đứng đó dường như họ vô cùng tình cảm, vô cùng hạnh phúc. 
An Thanh cười mỉa mai, oán trách. 
" Thứ hạnh phúc vay mượn." 
Về đến nhà, An Thanh tắm rửa, thay đồ xong đã gần chín giờ tối. Cô vịn tay vào tường lê những bước chân chậm chạp về giường ngủ. Mặt như quả cà chua chín, thở không ra hơi. Con người ta dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-doi-ta-co-the-ngung-dau-thuong/2924759/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.