Sau khi lấy được suất ăn của mình, anh liền đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng của cô. Đám của Lý Nhã Tịnh ngồi ở một góc khá yên tĩnh nên không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy người xung quanh đều há hốc mồm miệng. Anh cất giọng :
“Tôi ngồi đây được chứ?”
Chị Hoa nhanh chóng lên tiếng :
“Vâng, đương nhiên là được rồi.”
Mấy cô thư kí trẻ nhìn anh với ánh mắt mơ màng, trong lòng thầm nhủ :
“Giám đốc của chúng ta sao có thể đẹp trai đến vậy chứ? Còn ngồi gần như vậy, đúng là bức chết người ta.”
Lưu Cảnh Nghi không hề để ý đến điều đó, thản nhiên gắp từng đũa thức ăn cho vào miệng. Dáng vẻ lúc ăn uống của anh trong mắt người khác cũng thanh tao đến lạ.
Lý Nhã Tịnh ngồi bên cạnh anh, cổ họng khô không khốc, chẳng nuốt nổi hạt cơm nào, bèn đứng dậy, tay bê khay cơm, nói :
“Tôi no rồi, mọi người ăn ngon miệng.”
Chị Hoa nhìn cô, cất tiếng :
“Nhã Tịnh, chúng ta cũng vừa mới ngồi mà, nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?”
Lưu Cảnh Nghi đưa mắt nhìn khay cơm còn đầy ắp của cô, bèn nói :
“Cô ăn nốt đi, tôi đi trước đây. Mọi người ăn ngon miệng nhé!”
Anh mỉm cười rồi đứng dậy, đi thẳng một mạch, để khay cơm vào hàng rồi bước ra khỏi căn tin.
“Cô có nghe không? Khi nãy giám đốc chúc tôi ăn ngon miệng đấy.”
Một nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-co-the-ben-nhau-lan-nua/1987137/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.