Trần Xuân nhìn thấy chiếc xe lạ màu đen đậu ở phía trước rất lâu nhưng cũng không thắc mắc gì, xoay lưng bước vào nhà.
Lý Nhã Tịnh đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Cô mơ màng, với tay cầm lấy.
“Alo?”
“Nhã Tịnh, giọng em bị làm sao vậy? Không phải bệnh rồi chứ?”
Cô giật mình, là giọng của Nghiêm Phong. Cô tỉnh táo hẳn ra, đưa tay che chiếc loa điện thoại lại, hắng giọng rồi nói :
“Đâu có. Em đang ở công ty. Chắc do tín hiệu yếu nên anh không nghe rõ thôi. Em không sao.”
Nghiêm Phong im lặng hồi lâu, cô lắng tai nghe. Là tiếng bước chân, anh đi đâu vậy chứ?
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô trố mắt nhìn. Anh đã sang đây rồi sao? Cô hết đường trốn rồi. Trần Xuân nghe tiếng gõ thì mở cửa, thấy anh ở ngoài thì mỉm cười, nói :
“Tiểu Phong, sao cháu lại sang đây?”
Anh vừa nghe điện thoại vừa lén nhìn vào trong, nói với bà :
“Cháu muốn gặp Nhã Tịnh ạ.”
Bà biết là anh đã phát hiện rồi nên cũng không ngăn cản gì, cho anh vào trong. Nghiêm Phong tắt máy, nhìn lên bàn. Rất nhiều thức ăn và thuốc bổ được gửi tới. Trần Xuân đến bên cạnh, nói :
“Bác không biết những thứ này là do ai gửi tới nữa nên không dám dùng.”
Anh nhìn địa chỉ gửi đi, loáng thoáng đoán ra được ai là người gửi. Nghiêm Phong rũ mắt, nhìn vào phòng cô, bâng quơ nói :
“Là bạn của tụi cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-co-the-ben-nhau-lan-nua/1987103/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.