Lý Nhã Tịnh mở cửa bước xuống lầu, không nhìn thấy anh đâu, chỉ thấy một người mang âu phục đen đứng chờ ngoài phòng khách. Anh ta thấy cô thì bước lại, cúi người cung kính rồi nói :
“Cô Lý, tôi là lái xe mà ông chủ giao nhiệm vụ chở cô về nhà. Mời cô.”
Anh ta đưa tay, gương mặt không chút cảm xúc. Lý Nhã Tịnh gật đầu lịch sự rồi đi về phía cửa. Cô lưu luyến xoay đầu lại, muốn chào anh một tiếng rồi đi nhưng có lẽ không được rồi. Người lái xe mở ô ra che cho cô. Lý Nhã Tịnh ngồi vào xe, tự mình thắt dây an toàn, đôi mắt vẫn hướng về phía căn biệt thự sáng đèn kia. Cho đến khi chiếc xe chạy hẳn ra ngoài cô mới thôi không ngoái đầu nhìn.
Lưu Cảnh Nghi đứng trên lầu, trên tay cầm một ly rượu, nhìn theo chiếc xe. Anh ngồi xuống ghế, thoải mái dựa ra sau. Vết thương dựa vào thành ghế có chút đau. Lưu Cảnh Nghi nhấp môi, vị đăng đắng đặc trưng liền tràn ngập cuống họng, khiến anh có chút mơ hồ. Anh nhìn khắp phòng, hương thơm dìu dịu của cô vẫn còn đọng lại ở đây, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Đáy mắt chợt dừng lại ở chiếc điện thoại trên giường. Có lẽ là do cô để quên.
Anh đứng dậy, tới cạnh giường, cầm chiếc điện thoại của cô, mở lên. Đôi mắt đầy sự bất ngờ. Màn hình điện thoại là bóng lưng của anh, được chụp từ rất lâu rồi. Đến giờ cô vẫn chưa đổi sao? Thật ra, vài ngày trước, khi chính thức quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-co-the-ben-nhau-lan-nua/1987084/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.