Bệnh viện tâm thần Vạn An.
Mưa rả rích suốt một ngày khiến không gian càng chìm trong sự ảm đạm, u ám.
Bệnh viện tâm thần Vạn An không quá lớn, lại nằm trên con đèo hẻo lánh, phía sau là rừng núi mênh mông, khiến ai đi qua cũng đều có cảm giác ớn lạnh rùng mình.
Ngày trước nơi đây vốn là một bệnh viện trọng điểm ở trong vùng với đầy đủ các khoa khám chữa bệnh khác nhau.
Do sau này bệnh viện mới được thành lập các y bác sĩ đều rời đi hết, chỉ còn một số ít ở lại, tiếp nhận những bệnh nhân lớn tuổi hoặc là mắc bệnh đãng trí không thể cứu chữa.
Trong số đó có những người bị bệnh tâm thần cũng được gửi đến, cứ như vậy sau nhiều năm nơi này nghiễm nhiên biến thành một trại giam tâm thần mà không ai muốn đến.
Lúc này đã đến giờ cơm chiều, một nữ y tá với thân hình to cao, thô kệch, tay đẩy theo chiếc xe chứa đầy những tô cơm. Bên trong tô là thức ăn đã được trộn lẫn với nhau, cho dù nhìn kỹ cũng không thể nhìn ra đó là gì.
Chiếc xe từ từ đi vào khu đặc biệt.
Nơi này ẩm thấp, hôi hám, ngay cả đèn trần cũng mờ nhạt, heo hắt, không khác gì một trại giam tập chung cũ nát.
Đây là khu vực dành cho những bệnh nhân tâm thần nặng, có khuynh hướng bạo lực, bọn họ không thể tự do đi lại trong khuôn viên bệnh viện, chỉ có thể bị xích một chỗ, giống hệt như những chú chó mắc bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3437503/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.