Bốn phía một mảnh hắc ám.
Không gian và thời gian từ lâu mất đi ý nghĩa, ngoại trừ bóng đêm vắng vẻ bao phủ dhắp nơi, cảnh vật xung quanh cũng nhìn không thấy.
Mộ Diệp lắng lặng ngồi ở giữa thế giởi trống trải đó, hai mắt nhìn về phía trước, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Hắn không nhớ rõ mình ở chỗ này ngây người bao lâu, là một trăm năm? Một nghìn năm? Hay một vạn năm? Đối với hắn mà nói không hề khác biệt.
.. Hắn tâm đã chết rồi.
Còn lại ngàn năm vạn năm, đều như vậy vô tri vô giác mà sống.
Nơi đây yên tĩnh vắng vẻ không hề có một chút âm hưởng, chỉ thỉnh thoảng Lâu Sâm tới mới có thể vang lên tiếng nói trầm thấp êm tai.
Thế nhưng như vậy đối với hắn có quan hệ gì? Hắn tâm trạng quá mệt mỏi, thậm chí có nghe cũng không hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
Hắn có lúc cũng sẽ hồi tưởng quá khứ.
Nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Lâu Sâm, nhớ tới lúc mình khắc sâu tình ái, quyết tuyệt hận thù, nhớ tới dáng tươi cười khả ái của Diệp Ảnh, nhớ tới cảm giác thiên toàn địa chuyển khi biết chân tướng.
Nhưng bởi vì cách xa lâu lắm, những ký ức này đều không rõ ràng, xa xôi phảng phất như cách một thế hệ.
Vậy sẽ có một ngày có thể triệt để lãng quên?
Những chuyện xưa đã trải qua, hắn nhớ tới lại càng ít, trong đầu cũng một khoảng không trống rỗng. Dường như thế giới này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-tam/2517605/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.