“Vinh ca ca... Không... Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được –” từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, Vân Trinh lập tức bổ nhào vào thân thể của Giản Vinh, dùng sức lắc thân thể ấy, gào thét lên như thể đã phát điên, cười lớn: “Ngươi không thể chết được nha — ngươi không thể — trời ạ, báo ứng — báo ứng — ha ha ha ha ha — “
“Viêm Nhi...” Mạnh mẽ quay đầu, Vân Trinh gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Viêm, trong mắt lóe lên hàn quang đầy điên cuồng, vậy mà cười đầy quỷ dị, nói những lời đầy cổ quái: “Ngươi biết không? Y thật là phụ thân của ngươi, ngươi giết chính phụ thân mình, ngươi giết chính phụ thân mình, hóa ra ngươi sinh ra là để giết chết phụ thân mình, phụ thân của ngươi a! Ha hả, ngươi gọi hắn phụ vương, hắn nuôi ngươi chỉ vì ngày hôm này, vì thời khắc này!.” Nàng mạnh mẽ bắt lấy vạt áo Liệt Viêm, liều mạng loạng choạng lại gần, ánh mắt lại nhìn sang Giản Vinh đã chết: “Ngươi xem, ngươi xem, mũi của ngươi, còn lông mày ngươi, đều giống y. Ha hả, ngươi không thể không thừa nhận điều đó, ngươi là con của chúng ta, ngươi không phải nhi tử của Liệt Nguyên Điển.” Vân Trinh hai mắt đã mông lung, trên mặt lại mang theo nét cười, trong giọng nói lại hỗn loạn, thần chí hiển nhiên đã không còn rõ ràng.
“Không!” Liệt Viêm trong lòng tột độ kinh hoàng, đau đớn, chua xót, mẫu tử liên tâm, dưới sự chăm sóc của Vân Trinh, trong suốt năm năm chung sống cũng nảy sinh cảm tình. Nhìn thấy Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-diem/12759/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.