Tuy là cuối mùa xuân, thời tiết lại mang theo điểm nóng không hợp với mùa, giờ đây cả những ngọn liễu vẫn nương mình theo gió cũng ủ rũ cúi đầu, những bầy chim ríu rít cũng chạy đi. Bình tĩnh một cách đáng sợ.
Vân Trinh cố gắng làm yên lòng trái tim đã run lên từng hồi của mình, hỏi: “Những lời kia là thật?”
“Đương nhiên.” Liệt Nguyên Điển nhìn Vân Trinh, nhỏ nhẹ nói: “Ái phi còn có nghi vấn gì sao?”
“Không, không có khả năng, Vương huynh sẽ không làm vậy với ta. Sẽ không –” Vân Trinh gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Nguyên Điển, kêu to: “Sẽ không, sẽ không...” Lý trí nàng kỳ thật đã tin, chỉ là trái tim không thể nào chấp nhận.
“Vương huynh ngươi từ khi đăng cơ liền chỉ huy xuôi nam, ngươi cho là vị cô muội muội như ngươi còn được nhớ đến sao?” Liệt Nguyên Điển tàn nhẫn cười, châm chọc nói.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Chẳng lẽ Đồ Lan đổi chủ liền quên chết sống của vị công chúa như ta sao? Đồ Lan từ trước tới nay là trụ cột tinh thần của Vân Trinh, không có lúc nào là nàng không ảo tưởng việc dẫn theo nhi tử trở về, nhưng hôm nay, Đồ Lan đã không còn là nơi nàng có thể trở về nữa rồi… không bao giờ nữa. Mất đi sự ủng hộ của Đồ Lan, hi vọng cuối cùng của Vân Trinh cũng tan biến, lòng lạnh tựa băng.
“Nếu ngươi không tin, vậy gọi Giản Vinh đến nói với ngươi đi! Tốt nhất ngươi nên tin tưởng. Nếu không phải Giản Vinh không làm tròn bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-diem/12758/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.