Chương trước
Chương sau
"Thánh chủ cũng chỉ là một con chó mà thôi!"
Buồng trong trên tầng cao nhất của tẩm cung Hoàng đế đã bị cải tạo thành một trung tâm chữa bệnh nhỏ.
Ian đi lên cùng với bác sĩ Hassan, bước ngang qua phòng thí nghiệm nhỏ, phòng hồi sức, quầy y tá, băng qua mấy cánh cửa thì cuối cùng mới tới được phòng ngủ của Hoàng đế. Hắn còn phải trải qua nhiều cửa ải kiểm tra của cấm vệ trước, ngay cả ký hiệu Thánh quang bằng kim loại cũng phải đưa ra mới được phép bước vào trong.
Có một ông già mặt nhiều nếp nhăn đang nằm trên chiếc giường rộng cao lớn, quả thực Ian không thể tin nổi ông là Felix IV mà hắn chỉ mới không gặp có một tiếng thôi.
Những đường nét căng mọng nhờ vào kỹ thuật thẩm mỹ trên mặt Hoàng đế đã mất đi sự co giãn, chúng bị treo ở trên đó một cách lỏng lẻo tựa như tơ nhện. Trong đôi mắt nửa mở là con ngươi đã vẩn đục. Thậm chí trên xương gò má còn chợt nổi lên vài đốm đồi mồi xám như thứ gì đã bị mốc lên vậy.
Bầu không khí trong phòng sạch sẽ mát mẻ mang theo hương thơm của hoa quả, cả người Felix trông cũng sạch sẽ. Nhưng Ian vẫn ngửi thấy một cái mùi chua thối nhẹ nhàng khó thể tả nổi.
Đó là cái mùi của người sắp chết. Một cái mùi tỏa ra từ hơi thở và làn da của ông, trong cơ thể đã bắt đầu có vị thối rữa rồi.
Con ngươi của Felix hơi nhúc nhích nhưng vẫn chưa thể thuận lợi xác định được mặt của Ian đang nằm đâu. Ian quay đầu nhìn lại theo tầm mắt của ông, trước cửa sổ đang mở rộng bên cạnh có một chiếc ghế dựa cao lẻ loi. Dường như Hoàng đế đang nhìn chằm chằm liên tục vào nơi đó.
"Cậu có tin vào hồn quỷ không cha xứ?" Hoàng đế chợt mở miệng, giọng nói mất tiếng như một chiếc ống bị bể miệng.
Ian lấy lại tinh thần rồi nói: "Ta tin rằng người có linh hồn, thưa Bệ hạ. Cơ thể của con người sẽ biến mất, nhưng linh hồn của chúng ta sẽ không bao giờ dập tắt."
"Vậy cậu có tin linh hồn của người chết sẽ tiếp tục dây dưa với người sống không?" Hoàng đế lại hỏi.
Ian nhìn ông: "Một khi linh hồn thoát khỏi cơ thể thì sẽ bị xuyên thấu bởi Thánh quang, tia sáng sẽ mang đi tất cả chấp niệm và yêu hận của nó. Nó sẽ khôi phục lại tất cả tính hoàn mỹ của mình lúc trước khi ra đời và trở về lại dưới ánh sáng. Chỉ có bản thân người sống mới lấy ý niệm mạnh mẽ trói chặt linh hồn của người bỏ lại mình để chúng không thể nào rời đi thôi."
"Ý cậu là," cuối cùng Hoàng đế cũng dời ánh mắt về lại trên khuôn mặt tuấn tú và sinh động của cha xứ, "Nếu ta luôn nhìn thấy người chết thì không phải vì hắn dây dưa ta mà là bởi vì... ta đang dây dưa với hắn đấy à?"
Ian trả lời bằng giọng dịu dàng: "Tôi nghĩ đáp án đã nằm trong lòng của ngài rồi, thưa Bệ hạ."
Felix lại dời tầm mắt về lại ghế dựa trước cửa sổ. Ông trông như đang cố nở nụ cười, nhưng lại không thể nhếch khóe môi lên được nữa.
"Cậu rất thông minh, cha xứ Mitchell. Trông cậu theo nề nếp cũ như thế nhưng lại là một người rất có chủ kiến, thậm chí cũng rất không chịu bị ràng buộc nữa. Cậu sẽ đối đầu với cả thế giới vì sự kiên trì đối với tín niệm trong lòng mình."
Ian không nói gì hết.
"Hạ Lợi chỉ thấy ý chí không phục tùng nhưng lại không thấy được tia chớp của cậu." Hoàng đế nói, "Ta cảm thấy một người ưu tú như cậu mà chỉ mặc áo choàng màu xanh thôi thì có chút lãng phí đấy. Áo đỏ, thậm chí là áo màu bạch kim cùng với quyền trượng mới thích hợp với cậu hơn."
Ian nắm chặt cuốn kinh thư trong tay.
"Adam nâng Hạ Lợi lên như thế nào thì ta cũng có thể đưa cậu lên tới vị trí cao hơn nữa." Hoàng đế lại tập trung lên người Ian, tia sáng trông như hai đám lửa quỷ bùng lên trong con ngươi, "Chỉ cần cho ta đủ thời gian thôi, cậu sẽ trở thành vị Giáo hoàng trẻ nhất từ trước đến nay, Mitchell. Dòng họ vốn chẳng có danh tiếng gì của cậu sẽ trở thành một trong những cái tên cao quý nhất trong cả tinh vực này!"
Tay của Ian căng chặt lại, khớp xương trắng bệch.
"Tôi cảm ơn vì Bệ hạ đã thưởng thức tôi." Cha xứ khiêm tốn cúi thấp đầu xuống, "Nhưng lai lịch của tôi quá mỏng, không nhận nổi lòng ưu ái của ngài thế đâu ạ..."
"Cậu kêu gọi Thánh quang đến chữa bệnh cho ta." Hoàng đế bảo, "Ta biết cậu có thể làm được mà."
Ian cảm thấy có một cây roi vô hình quất thẳng lên lưng. Hắn phải cắn lên đầu lưỡi mới khắc chế được phản ứng của cơ thể rồi ngồi vững trong ghế dựa.
"Đương nhiên là tôi sẽ cầu nguyện cho ngài rồi ạ..."
"Cậu sẽ không cho rằng thứ ta muốn là cái nghi thức ngu ngốc luôn được dùng để lừa mấy thứ dân dốt nát kia thật phải không, cha xứ?" Felix cười như kiểu đang chế nhạo, giọng nói mang theo âm thanh khiến người khác sốc hông.
"Sau ngày Quang Kỷ, ta đã nghiên cứu xem quá khứ của cậu. Mặc dù ai cũng bảo cái vụ cậu kêu gọi Thánh quang chỉ là gặp may, đó chỉ là mánh khóe để cậu quảng bá bản thân rùm beng thôi. Nhưng ta biết, cậu có thể sử dụng Thánh quang của Thần. Hoặc nên nói, bản thân cậu cũng đã có đủ một sức mạnh khủng khiếp rồi."
"Tôi chẳng hề..."
"Ta không biết cậu đã làm như thế nào, nhưng mọi lần cậu cũng thoát khỏi nguy hiểm bằng cách điều khiển cơ giáp từ xa mà! Thậm chí cậu còn đánh thức cả Asura đã ngủ say suốt bốn nghìn năm nữa!" Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Ian.
"Bệ hạ, tôi rất xin lỗi, nhưng cách hiểu của ngài đối với Thánh chủ và Thánh quang đã sai rồi ạ!!" Ian ngước khuôn mặt tuấn tú lên, "Thần không bị kêu gọi bởi chúng ta! Chúng ta chỉ có thể cầu xin thần linh phù hộ rồi đợi kỳ tích buông xuống thôi ạ!"
"Ta đã đợi đủ lâu rồi!" Hoàng đế quát lớn, "Từ lúc bị bệnh tới nay, ta đã đưa lời đến bên Cylin để bọn họ cầu xin phương pháp chữa trị cho ta với Thánh chủ không biết bao nhiêu lần rồi. Ta cũng quyên tặng của cải để tân trang cả giáo đình lại một lần nữa mà. Nhưng Thánh chủ chưa từng trả lời! Hắn chưa từng đáp lại!"
Bắp thịt lỏng lẻo trên mặt Hoàng đế gấp rút run rẩy với biên độ cực nhỏ như thể đang có một dòng điện chạy vụt qua.
"Đám con của ta ước gì ta tắt thở cho sớm vào, sau đó bọn chúng sẽ chém giết với nhau trước quang tài đựng hài cốt của ta. Vợ của ta lại nhu nhược và không có chủ kiến, nàng cũng chỉ có thể gào khóc. Ta chỉ có bản thân mình để cứu mình thôi..."
Hoàng đế đột ngột chửi ầm lên: "Thánh chủ cũng chỉ là một con chó mà thôi!"
Ian vừa giận vừa sợ.
"Gã chỉ là bầy tôi tớ của loài người, là một con chó chăn cừu bị bọn ta quất roi điều động thôi!" Vẻ mặt của Hoàng đế trở nên điên cuồng, "Nhưng bây giờ con chó này lại trở thành chủ nhân của bọn ta, còn bọn ta đã từng là chủ nhân mà giờ lại phải đi cầu xin tôi tớ ngày xưa ban ân! Mà gã lại nhìn bọn ta quỳ gối dưới chân hắn giãy giụa như thế..."
"Bệ hạ!" Ian đứng lên ngay tức thì, hắn nói với giọng hờn giận: "Chắc ngài đã quá mệt rồi nên mới không biết mình đang nói cái gì nữa..."
"Ta không có bị điên!" Felix khặc khặc cười rộ lên rồi lại nhìn về phía ghế dựa trước cửa sổ, "Ta vẫn luôn nhìn thấy hồn quỷ của anh trai Adam mình ngồi ở chỗ đó cười nhạo ta, hắn đang chờ ta gặp lại hắn. Đây mới là ảo giác."
Ian đang đưa lưng về phía ghế dựa trước cửa sổ nhất thời cảm thấy một làn gió lạnh lẽo ùa tới từ đằng sau, hắn không rút mà run.
"Cả ngày các ngươi chỉ cúng bái cái tên Thần đó, gã mới không đi cứu vớt cực khổ đâu. Gã chỉ đang... lợi dụng chúng ta thôi..." Felix nỉ non, giọng nói dần hạ thấp, "Tổ tiên của bọn ta quá tham lam. Bọn ta bỏ mặc để con chó này lớn lên, lớn đến nỗi bọn ta không giết nó được nữa..."
"Để tôi đi gọi bác sĩ Hassan vào đây." Ian xoay người đi về phía cửa chính.
"Chúng ta đều đang trả một cái giá rất lớn vì đã tiêu diệt ánh sáng..." Hoàng đế nói.
Ian chợt dừng bước, hắn khó thể tin nổi mà quay đầu nhìn lại.
"Tổ tiên nói đúng." Đầu của Hoàng đế chậm rãi buông thấp xuống, "Chúng ta phải đón ánh sáng trở về một lần nữa..."
Sau đó là một cơn tĩnh lặng dài đằng đẵng.
Nếu không phải có máy giám hộ luôn biểu thị nhịp đập của Hoàng đế vẫn vững vàng, suýt nữa Ian đã cho rằng ông đã chết mất rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.