"Đêm hôm ấy, người thiếu niên mơ thấy một giấc mộng kiều diễm."
Bóng đêm dần phủ đầy, mấy thiếu niên đã ăn thịt nướng no nê, sau khi xơi xong bánh ngọt, cuối cùng cả đám cũng tận hứng và tạm biệt đi về nhà.
Leon vừa lau miếng kem bơ trên tóc vừa tìm kiếm trong nhà lớn.
"Keng..."
Lỗ tai của cậu nhạy bén nghe được một âm thanh bé nhỏ.
"Leng keng..."
Tiếng nhạc thanh tịnh như nước suối từ trên không chảy xuống hang núi nhỏ, tạo nên từng làn sóng trong đầm nước
Thiếu niên đẩy cánh cửa được khép lại một nửa của thư phòng ra rồi khẽ đi vào.
Trong thư phòng chỉ có vài chiếc đèn bàn mờ nhạt. Bóng dáng gầy gò mà cậu đã tìm gần nửa ngày kia đang ngồi trước đàn dương cầm.
Nắp đàn dương cầm cổ đã được dỡ lên hoàn toàn, bảng cộng hưởng và dây đàn lộ ra. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài của cha xứ trông trắng nõn như đá tinh vân, chúng chậm rãi mà liên tục ấn lên phím đàn, vừa cầm một chiếc cờ lê hiệu chỉnh âm thanh vừa xoay trục lên dây.
Leon không quấy rầy tới Ian. Cậu ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, thái độ ngoan ngoãn mà chuyên tâm xem Ian điều chỉnh đàn dương cầm.
"Ta hỏi công tước là ta có thể điều chỉnh âm thanh của đàn dương cầm hay không, ngài ấy đồng ý rồi." Ian cười cười với Leon, vừa nghiêng tai lắng nghe, chú ý tới một chỗ sai be bé trong âm vực, "Chơi vui không, thiếu gia của ta?"
"Ta cảm thấy khách khứa còn vui nhiều hơn ta nữa." Leon mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356633/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.