"Con người có ba thứ không thể nào che giấu được, đó chính là ho khan, nghèo khổ và tình yêu."
Leon lăn sang một bên rồi cầm cây gậy dài lên xông về trước lần nữa.
"Chú ý bước chân của con đi!" Công tước hét lớn, gặp chiêu hủy chiêu, "Ngũ giác và năng lực cơ thể của ông ấy không thể đánh giá bằng dữ liệu được, véctơ cũng vượt khỏi con số thông thường. Ông ấy là một chiến sĩ trăm năm mới có một người, giữa mấy chục triệu lính gác mới có một vị ra đời. Ông ấy là thị vệ trung thành và mạnh mẽ nhất của Thần, là người bạn thân thiết nhất của Thần!"
Leon bị cha đánh bay ra ngoài lần nữa, ầm ầm va vào tường rồi lăn xuống một chiếc đệm trên sàn nhà.
Công tước thở hổn hển đi tới trước người con trai và dùng gậy nâng mặt của cậu lên. Leon sưng mặt phù mũi, khóe miệng thấm máu, ánh mắt bất khuất vẫn lấp lóe nhìn cha.
"Chúng ta là hậu duệ của lính gác hắc ám, con trai. Từ nhỏ, chúng ta đã nắm giữ gien cơ thể mạnh mẽ. Đây là thứ mà người thường mãi không thể với tới, là điểm ưu thế mà huyết thống đã giao cho chúng ta." Công tước xoay cây gậy, bày ra tư thế chuẩn bị, "Mà chúng ta phải tôi luyện thân thể và rèn đúc gân cốt của mình trong nỗi cực khổ mới có thể đánh thức sức mạnh của tổ tiên trong linh hồn của chúng ta."
"Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng ký thác tính mạng của cả dòng họ mình vào mấy loại máy móc kim loại đó. Khi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356632/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.