Chương trước
Chương sau
Trong trường hợp không tìm ra manh mối của vụ án, bọn họ quả thật đã ở trong lâu đài này khá lâu. Kogoro Mori có chút không kiên nhẫn ngồi dựa lưng vào ghế sopha, hai chân bắt chéo, cực kỳ bất nhã gác lên bàn trà trước ghế sopha.

“Xì, thực sự là nhàm chán.” Kogoro Mori không kiên nhẫn ngáp một cái, miệng hùng hồn đầy lý lẽ nói.

Hai ngày, đã qua hai ngày… Conan nhíu mày. Kỳ nghỉ của bọn họ cũng không phải vô hạn, nếu cứ tiếp tục thế này, quả thật bọn họ chỉ có thể rời khỏi lâu đài.

Tối hôm qua nghe điện thoại, khiến trong lòng cậu vẫn lo sợ bất an, dường như người kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vô thanh vô thức tới gần, giống như hổ rình mồi vậy.

Mà lúc này Kogoro Mori dường như nhàm chán quá, bỗng nhiên đứng dậy.

“Này, nhóc, mở cửa gác mái ra, cho ta nhìn chút.” Kogoro Mori không chút khách khí nói. Tất nhiên bị Ran hung hăng trừng.

Eric ngược lại cũng không để ý, gật gật đầu, liền đi về phía cầu thang.

Conan tự nhiên cũng đi theo, dù sao đó cũng là hiện trường, nếu có chứng cớ, tất nhiên ở đó sẽ nhiều nhất. Trước khi đi Conan vẫn có chút không yên lòng, liếc quản gia đang bận rộn trong phòng bếp một cái, không biết bác tiến sĩ tìm hiểu đến đâu rồi.

Bộ dáng tầng tầng tâm sự tự nhiên đã dừng lại trong mắt Ran Mori.

“Sao vậy? Conan!” Ran lập tức lên tiếng hỏi.

Conan nhanh chóng lắc đầu như không có chuyện gì.

Ran Mori vươn tay sờ sờ đầu Conan, “Chuyện bố của anh Eric, không biết có tìm được hung thủ hay không, nếu tên kia mà ở đây, nói không chừng…”

Tên kia? Conan nhất thời không phản ứng kịp, sau đó phản ứng được lại có chút run rẩy, tên kia vẫn đang đứng cạnh cậu đó nha Ran!

Conan cười gượng hai tiếng, “Anh Shinichi, khẳng định bận rộn nhiều việc!”

“Tên kia không biết bận rộn cái gì, lâu như vậy cũng không thấy người!” Ran Mori không khỏi thầm oán nói.

Quả thật bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đột nhiên mất tích lâu như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn có liên lạc, nói chuyện lại cứ ấp a ấp úng. Cho dù là ai đi nữa cũng sẽ nghi ngờ cậu ta không phải phá án, mà là phạm tội!

Tầng áp mái bởi vì bị lửa thiêu, khung cửa chuyển thành màu đen.

Sau khi Eric mở cửa ra, Conan cẩn thận nhìn thoáng qua cánh cửa kia, xung quanh có dấu vết bị phá hỏng, nhưng là bị phá sau khi bị cháy, bởi vì dấu vết lưu lại rõ ràng trên cánh cửa màu đen. Nếu là phá hỏng trước khi cháy, bởi vì khí oxy từ bên ngoài sẽ ùa vào, như vậy cửa có cấu tạo một nửa bằng gỗ sẽ bắt đầu phát cháy các phần bị phá, có lẽ sẽ bị đốt toàn bộ hầu như không còn gì.

Điểm này có thể khẳng định, thời điểm bốc hoả, gian phòng này quả thật là phòng kín. Như vậy hung thủ làm sao bố trí được, làm thế nào để lò than kia đổ xuống thảm, bắt lửa mà vị chủ nhân lâu đài vốn ngủ không tốt kia lại không phát hiện ra?

Ngoại trừ, người lúc đó đã hôn mê, hoặc là đã chết! Giam cầm, không có khả năng, bị trói chặt sẽ xuất hiện các vết tụ máu do máu chảy không thông…

Nếu đã chết rồi, cũng không có khả năng, bị chết trước khi bị thiêu, phổi của người chết sẽ không xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn và ngộ độc khí carbon monoxide (1). Điều này chỉ cần kiểm tra đơn giản là có thể thấy được, mà cảnh sát lúc ấy ghi chép kiểm tra sơ bộ, người chết quả thật bị thiêu cháy…

Nói cách khác, khả năng duy nhất lúc đó, người đã bị hôn mê!

Nhưng căn cứ vào khẩu cung của quản gia, anh ta đưa chủ lâu đài lên lầu, rồi sau đó chuẩn bị lò liền rời đi. Tuy rằng không có nhân chứng cho chuyện này, nói cách khác có thể suy đoán được là quản gia chuốc mê ông chủ rồi rời đi, nhưng người làm vườn lại nói, sau khi hắn ta nghe quản gia phân phó tỉa bụi cây, đã bị chủ nhân lâu đài mắng một hồi, bảo là thanh âm kéo cắt rất vang, quấy rầy giấc ngủ của ông ta, cũng có khách du lịch đi ngang qua nghe được, thậm chí nhìn thấy ông chủ lâu đài tức giận đóng cánh cửa sổ nhỏ lại.

Nói cách khác, lúc đó ông chủ vẫn thanh tỉnh, cũng có thể loại trừ khả năng quản gia đánh thuốc mê ông chủ trước đó.

Như vậy cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?

Cánh cửa tối như mực kia bị mở ra.

Bên trong phòng cháy đen, vẫn như lúc bọn họ rời đi, lò than bị Conan đá phải cũng nằm ngang chỗ đó.

Kogoro Mori cẩn thận đi vào, ba người khác đều bị ông bác bắt đứng ở ngoài cửa.

Eric đứng trước cảnh thương tâm hơi hơi cúi đầu, hiển nhiên bị đả kích cũng không nhẹ hơn là bao so với lần đầu. Ran Mori thấy như vậy, vươn tay vỗ vỗ bả vai Eric, ngoại trừ như vậy, còn có thể làm được gì?

Conan thấy hai người im lặng, liền nhẹ người đi theo ông bác.

Vấn đề lò than đổ lên tấm thảm như thế nào, quả thật là rất quan trọng.

Vươn tay lật lò than lên xem, lò than hình thù đặc trưng, rất đơn giản, quả thật có thể nói vị chủ nhân lâu đài này rất tiết kiệm, trong đầu hoảng hốt nhận ra điều gì đó, lại không bắt được, Conan lắc lắc đầu.

Lò than rất đơn giản, bởi vì bị lửa đốt, cũng đen thui một mảnh, ngoài mặt sắt phủ một lớp ô xi hoá.

Conan lật nhìn, ánh mắt dừng lại phía dưới lò than, đây là cái gì?

Vươn tay chạm vào vật lộ ra dưới đáy lò, dường như là kim loại bám ở mặt trên bị tan chảy, sau đó đông lại, cảm giác mượt mà.

Ngón tay Conan vuốt vuốt trên vật lộ ra kia một cái, lau đi lớp màu đen bám vào ở mặt trên, một màu nâu đỏ ánh kim xuất hiện trước mắt.

Là đồng!

Như là sáng tỏ điều gì, Conan lập tức quay đầu, liền nhìn thấy vị trí ban đầu của lò than, một dấu vết thẳng tắp cùng màu đen của tấm thảm sau khi cháy rất giống nhau, nếu không cẩn thận quan sát, sẽ rất dễ bị bỏ qua.

Lại lấy ngón tay chà chà…

Quả nhiên! Trong lòng càng thêm xác định suy nghĩ của mình!

Đồng, lò than, ngón tay bị thương dán băng cá nhân…

Nhưng mà… Chứng cớ!

Lúc Conan nghĩ đến đây, liền cảm giác cả người bay lên, thân thể đã bị nhấc bổng.

“Nhóc thối, mày đang làm cái gì?” Kogoro Mori nhìn đôi mắt vô thần kia, hung tợn hỏi.

“A a a a!” Conan vươn tay gãi đầu, chân nhẹ nhàng đạp trong không trung vài cái, chỉ có thể cười gượng, “Cháu chỉ cố giúp bác đỡ bận rộn một chút.”

“Bộp” Conan vừa nói xong, một cú đập không lưu tình đã đập vào cái ót của cậu.

“Bố.” Ran Mori lập tức đoạt lại Conan trong tay ông Mori, không khỏi thầm oán trừng mắt liếc bố mình một cái, rồi sau đó nói với Conan: “Conan, đừng có chạy loạn, những thứ kia đều là chứng cớ.” Cho dù biết Conan có ý tốt, nhưng trong tiềm thức Ran vẫn xem Conan là một đứa trẻ mà đối xử.

Bất đắc dĩ gật đầu, Conan được buông ra, lại cảm giác di động trong túi kịch liệt rung.

“Chị Ran, em đi WC trước.” Nói xong, Conan đã xoay người đi xuống lầu.

Ran Mori có chút bất đắc dĩ nhìn bóng dáng như gió kia, thở dài.

Dựa vào một góc, tránh khỏi tầm mắt của mọi người, Conan lấy di động trong túi ra.

“Dạ, tiến sĩ.”

“A, Shinichi! Sau lâu vậy mới bắt máy, chuyện cháu nhờ bác đã điều tra ra được.” Giọng tiến sĩ Agasa vẫn vô cùng tốt như cũ.

“Dạ.”

“Mô hình sách kia không phải là văn chương giáo hội gì, chính là một quyển sách, nhưng mà là sách cấm, ở châu Âu đã bị cấm từ rất lâu trước đây.” Tiến sĩ Agasa nói.

“Sách gì?’

“Sách Kết Tội. Nghe nói sách được dùng riêng để áp dụng hình phạt đối với người phạm tội, cháu cũng biết như vậy là phá huỷ cơ chế pháp luật, cho nên vào thế kỷ mười chín đã bị cấm.”

“Kết tội?” Conan lặp lại, trong ánh mắt có chút lấp lánh. “Tiến sĩ, bác giúp cháu tra một chuyện, tìm hiểu về một vụ án đấu súng cách đây hai năm phát sinh ở Thuỵ Sĩ, có liên quan đến gia tộc Figard.”

“Ừ, được rồi… Nhưng mà Shinichi này, bọn người tổ chức thế nào rồi? Mấy ngày nay Ai-chan vẫn không thể rời khỏi cửa sao?” Tiến sĩ Agasa hỏi, trong giọng nói lại mang theo vài phần ai oán cùng bất đắc dĩ.

“Dạ, tốt nhất không nên đi lung tung. Cháu tắt máy trước nha bác! Có chuyện gì lại gọi cháu.”

Trong nháy mắt Conan tắt điện thoại, tiến sĩ Agasa ở đầu dây kia thở dài. Vốn dĩ ông đến Thuỵ Sĩ để bàn luận nghiên cứu khoa học, dù sao cũng có chút tên tuổi, tất nhiên cũng còn vì đi du lịch, còn có… vì ẩm thực Thuỵ Sĩ mà đến.

Nhưng mà từ cuộc gọi lần trước của Shinichi dặn dò Haibara không được đi lung tung, ông cũng bị cấm túc như vậy! Haibara Ai lấy cớ không có cô bé giám sát, ông lại bắt đầu ăn uống bậy bạ, chỉ có thể ở trong khách sạn!

Tiến sĩ Agasa ngồi trên ghế sopha, ăn cơm của khách sạn, ông cũng mệt mỏi. Nếu tốt nhất là không đi lung tung, như vậy đi một lần hẳn cũng không có vấn đề gì.

“Ai-chan, hôm nay chúng ta ra ngoài một chút đi?” Tiến sĩ Agasa hướng về cánh cửa phòng thí nghiệm đang đóng chặt mà hô to.

—————–

Chú thích: 

(1) Cacbon monoxide: công thức hóa học là CO, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao. Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của cacbon và các hợp chất chứa cacbon.

Monoxide cacbon là khí cực kỳ nguy hiểm, do việc hít thở phải một lượng quá lớn CO sẽ dẫn tới thương tổn do giảm ôxy trong máu hay tổn thương hệ thần kinh cũng như có thể gây tử vong. Nồng độ chỉ khoảng 0,1% monoxide cacbon trong không khí cũng có thể làm nguy hiểm đến tính mạng.

CO là chất khí không màu, không mùi và không gây kích ứng nên rất nguy hiểm vì người ta không cảm nhận được sự hiện diện của CO trong không khí. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.