Nghiêm Dục Phong ra hiệu một cái, mọi người trong đại sảnh liền nâng đũa dùng bữa, tuy vẻ mặt Phương Tình bất mãn nhưng cũng chỉ biết khinh miệt mà hừ một tiếng, rồi lại thong thả ung dung dùng bữa, ngoại trừ âm thanh bát đũa va chạm ra, không ai mở miệng, ngay cả Lăng Ngữ Hàn luôn nói nhiều cũng đói bụng ăn quàng mở to miệng mà nhai ngồm ngoàm.
.
Chỉ có Hi Trần trước sau vẫn duy trì tư thế từ lúc nãy, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm bàn tay chính mình, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn một lần.
.
Lăng Ngữ Hàn mở to miệng cắn lấy miếng thịt ba chỉ kho tàu, đôi mắt thoáng thấy Hi Trần ngồi trên ghế không nhúc nhích thì sáng lên, liền hỏi: “Tiểu Trần Nhi, ngươi như thế nào không ăn a? Không vui sao?”
.
“Không, không phải. . . . Lăng đại gia. . . . Nô tài. . . . Không đói bụng. . . . Cái hôm qua. . . . Nô tài ăn xong. . . . Không đói bụng. . . .” Vốn muốn im lặng chờ đợi các chủ tử dùng bữa xong, không ngờ được Lăng Ngữ Hàn đột nhiên hỏi, khiến bé khẩn trương trả lời .
.
Lăng Ngữ Hàn nghe vậy tức giận nói: “Cơm tối hôm qua không tính, ngươi ngày trước ăn cũng không tính, ta nói cho ngươi biết, người một ngày phải ăn ba bữa, hoặc cơm canh, hoặc mì phở, hoặc gà vịt thịt bò rau xanh và vân vân, không phải giống như ngươi vài ngày mới ăn một chén cháo loãng, căn bản sẽ không no, hơn nữa ngươi gầy như vậy, một ngày phải ăn càng nhiều cơm mới tốt, bằng không một ngày nào đó, ngươi sẽ bị gió thổi bay mất.”
.
Hi Trần yên lặng nghe Lăng Ngữ Hàn nhắc đi nhắc lại, bé sớm đã quen chịu đói. Thời gian ở Sở gia, mọi người chưa bao giờ để cho bé ăn no, bé hiểu được, đồ ăn tốt không dễ dàng có, phải làm nhiều việc mới có thể đổi lấy, bé cũng biết mình chỉ là một nô tài cực kì ti tiện, người khác không có khả năng hảo tâm mà cho bé nhiều thức ăn, nhiều năm qua thói quen khiến cho bé chỉ cần trong bụng được nạp vào vài thứ, đã có thể rất tự nhiên mà tưởng tượng ra bản thân đã ăn no rồi.
.
“Đừng ngẩn người nữa, ăn nhanh lên !” Lăng Ngữ Hàn không kiên nhẫn thúc giục.
.
Hi Trần nhanh chóng nhìn thoáng qua những đĩa to thức ăn rực rỡ đủ loại trên bàn cùng cơm trắng trước mặt mình, thế nào cũng không dám động thủ, bé không thể cùng chủ tử ngồi chung bàn cùng ăn, lấy thân phận của Hi Trần, bé phải ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài trù phòng, chờ Ngọc thẩm vứt cho chút đồ ăn thừa, thiu hay cháo loãng, sao có thể ăn những loại sơn trân hải vị này?
.
“Nô, nô tài trở về. . . . Ăn cháo là tốt rồi. . . .” Sợ hãi mở miệng, đứng lên muốn rời đi, lại bị một bàn tay lớn cản lại.
.
Nghiêm Dục Phong bắt lấy cổ tay Hi Trần, cứng rắn mà kéo bé ngồi xuống, trừng mắt lạnh lùng liếc bé một cái, hướng đồ ăn trên bàn hất cằm, thanh lãnh nói: “Ăn!
.
Hi Trần ngạc nhiên đến thất thần, bé trộm liếc mắt nhìn Nghiêm Dục Phong, Vương gia. . . . có phải cho phép mình ăn đồ ăn kia hay không? Những thứ này. . . Nhất định rất đắt tiền? . . . . mình ăn không nổi đâu. . . . Bối rối quay đầu nhìn về phía Nghiêm Dục Phong, nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng thoáng thấy trong đôi mắt băng lãnh đang nhìn mình hiện hoả quang, bé lại sợ sệt đem lời sắp nói thu vào trong bụng.
.
Thấy tất cả mọi người đang cầm đũa kẹp lấy thức ăn này nọ, bé chần chừ lặng yên nhìn đũa bạc chạm khắc hoa văn trước mặt, cẩn cẩn dực dực cầm lấy hai chiếc đũa bạc rất có trọng lượng, tay cũng run nhè nhẹ, chỉ lo làm rơi chiếc đũa thoạt nhìn đã thấy thật trân quý này.
.
Hi Trần vụng về cầm lấy chiếc đũa, tựa như trẻ con mới học cách sử dụng, đem chiếc đũa trong lòng bàn tay nắm thật chặt, không giống những người khác có thể thuần thục sử dụng những ngón tay khống chế chiếc đũa gắp thức ăn,cánh tay trái bị thương của bé run rẩy vụng về muốn vòng quanh bát cơm trắng đầy thu hút trước mặt.
.
“Hừ! Đồ nhà quê, ngay cả đũa cũng không biết dùng, bát cũng không thể cầm, Vương gia, hạ nhân trong phủ huynh thật đúng là không có khuôn phép, đã lớn đến như vậy mà còn không biết dùng đũa, phải chăng là sống rất an nhàn sung sướng a? Hay là hắn trước kia ăn cơm đều dùng tay bốc a? Thật sự là bẩn muốn chết!” Người lên tiếng chính là Phương Tình, từ khi Hi Trần ngồi xuống, nàng liền khinh thường mà quan sát đến bé, tự mình tìm kiếm khuyết điểm của bé, chỉ muốn bé phải xấu hổ trước mặt mọi người.
.
“A? Tiểu Trần Nhi, ngươi không biết dùng đũa a? Sao không nói sớm chứ?” Lăng Ngữ Hàn khó hiểu hỏi, nếu nói sớm một chút có thể sai người làm chút cháo hay gì đó để không phải dùng đến đũa .
.
Hi Trần cứng ngắc cúi đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi lại cúi đầu, run rẩy đem đũa bạc bỏ xuống, tay rụt lại đặt trên đùi mình, theo thói quen đem những ngón tay của mình nắm đến trắng bệch, bé không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của mọi người, cắn môi dưới nén xuống chua xót trong lòng, mở to mắt để nước mắt không rơi xuống, tự ti mở miệng: “Đối. . . . Thực xin lỗi. . . . Nô tài. . . . Thật. . . . Vô dụng quá. . . . Chiếc đũa. . . .”
.
Khi còn bé, Hi Trần từng lén lút nhặt hai cành cây nhỏ, muốn học bộ dáng dùng đũa của mọi người, lại bị thiếu gia phát hiện, bấy giờ tất cả hạ nhân đều cầm lấy những cành cây nhỏ ra sức đánh bé một trận, bé vẫn nhớ rõ những lời châm biếm chua chát ấy. . . . Súc sinh lại muốn học làm người? !
.
Mình là súc sinh. . . . Chỉ có thể nhặt thức ăn thiu người khác vứt đi, lấy tay bốc thực ăn cũng là lẽ đương nhiên, biết dùng đũa chỉ có thể là người có khuôn phép, nhân tài được bồi dưỡng. . . . Tại sao bản thân lại luôn không nhớ lời dạy bảo này chứ?
.
Mọi người có mặt trừ bỏ Phương Tình ra, thức ăn đều nuốt không trôi, đau lòng thương cảm cho hài tử đáng thương này từ nhỏ đến lớn cư nhiên ngay cả một chút cơm hảo hảo cũng chưa từng dược nếm qua.
.
Vành mắt Hi Trần nhìn đã có chút đỏ, ân hận trộm dò xét Vương gia bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhìn thấy khuôn mặt lãnh lẽo cứng rắn kia bé liền tự trách bản thân, đều là mình không tốt, hảo hảo chính mình một nô tài không được dạy bảo lại đem bữa tối phá hỏng, để người ta chê cười, còn làm hại Vương gia bị Phương cô nương cười nhạo.
.
Cố tình không để ý tới ánh mắt khinh thường từ bốn phía xung quanh truyền đến, Hi Trần sợ sệt đứng lên, cúi đầu lo sợ không yên nói: “Thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Là nô tài không biết phép tắc. . . . Về sau. . . . Sẽ không . . . .” Bé tự nhủ bản thân sau này tuyệt đối không thể lại để Vương gia hổ thẹn .
.
“Cái gì chứ? Dùng bữa cơm còn gặp phải người như thế, làm hại tâm trạng của bổn cô nương, còn không mau cút ra ngoài? ! Cố ý muốn làm cho mọi người chán ghét phải không?” Phương Tình kiêu ngạo thể hiện tư thái đương gia chủ tử muốn đánh đuổi Hi Trần đi.
.
“Uy! Tình nhi ngươi nên hiểu rõ, đương gia nơi này là Dục Phong, hắn cũng chưa nói, ngươi muốn náo nhiệt cái gì a?” Lăng Ngữ Hàn bốc hỏa trách cứ biểu muội của mình.
.
“Đối, thực xin lỗi. . . . Lăng đại gia. . . . Ngài đừng nóng giận. . . . Đều là nô tài không tốt. . . . Nô tài lui xuống làm việc. . . . Không quấy rầy các vị chủ tử dùng bữa. . . . . .” Bé không muốn làm cho các vị chủ tử vì kẻ không đáng để ý đến như mình mà nổi lên tranh cãi.
.
Hi Trần khom lưng quay người muốn rời đi, lại bị một cỗ sức lực kéo trở về, một trận hoa mắt chóng mặt qua đi, bé đã an ổn ngồi ở trên đùi Nghiêm Dục Phong, liền hoảng sợ thất kính, vội vàng giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng đem hết khí lực toàn thân cũng không lay chuyển nổi nam nhân cao lớn dù chỉ một tấc.
.
“Vương gia. . . . Không bằng. . . . Sai hạ nhân nấu chút chúc. . . .” Nhìn bộ dạng Hi Trần khó chịu đứng lên lúc nãy, Phomg Minh cũng không đành lòng, sao có thể thể để bé đói bụng được chứ? Liền mở miệng hướng Nghiêm Dục Phong hỏi.
.
“Không cần!” Lãnh thanh xuất ra, để Hi Trần ngồi trước rồi cầm bát cơm lại gần, gắp một ngụm cơm, đưa đến trước cái miệng nhỏ nhắn của Hi Trần, “Há mồm.”
.
Sững sờ nhìn cơm trắng trước mặt, trong hơi thở tràn đầy mùi thơm thức ăn chưa bao giờ được ngửi qua, Vương. . . . Vương gia là muốn uy mình sao? Nhưng. . . . . .Hi Trần khiếp sợ nâng tay che miệng mình, “Vương, Vương gia. . . . Nô tài. . . . Không. . . .”
.
Nghiêm Dục Phong rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng: “Há mồm!”
.
Cắn cắn môi dưới, mới sợ hãi nói: “Nô tài. . . . Không. . . . Không thể ăn được. . . . Cơm này. . . . Tốn rất nhiều ngân lượng. . . .”
.
Nghiêm Dục Phong nhíu mi, trừng mắt nhìn bé thật lâu, bạc thần băng lãnh mở miệng: “Muốn ta dùng miệng uy phải không?” (bạn edit: muốn muốn, làm đi cho ta nhìn… bạn beta: coi cái mặt ham hố kìa, làm đi cho ta quay film lại)
.
Lời vừa thốt ra, khiến Phương Tình kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng không dám tin Nghiêm Dục Phong thật sự để ý đến tên nô tài hèn kém này.
.
Cực kỳ sợ hãi Nghiêm Dục Phong trước mặt nhiều người thật sự sẽ dùng miệng uy mình, Hi Trần hoảng sợ nhìn cơm trắng trước miệng, lưỡng lự một chút, rồi mới bất an há miệng ngậm lấy thìa cơm trắng tinh đầy ắp.
.
Thơm quá, hảo hảo ăn. . . . Chưa từng nếm qua thức ăn ấm nóng tươi mới như vậy, trong hốc mắt Hi Trần nổi lên một tầng hơi nước, mũi cay cay, thật cẩn thận nhấm nuốt, cảm thụ trong miệng vị ngọt nhàn nhạt của cơm, bé cũng không biết nguyên lai cơm ăn hảo đến vậy, bé luôn cho rằng màn thầu cứng đã là thức ăn tốt nhất rồi, không hề nghĩ rằng mình cư nhiên có cơ hội có thể ăn món trân quý như vậy, khiến bé luyến tiếc không nỡ nuốt xuống bụng.
.
Tái gắp một chút rau xanh biếc đưa đến bên miệng Hi Trần, Hi Trần lắc lắc đầu, cẩn thận đem cơm nuốt xuống, mới cất tiếng nhỏ như muỗi: “Vương gia. . . . Nô tài. . . . Có thể. . . . Ăn cơm hay không? . . . . Cơm ăn ngon lắm. . . .”
.
Vừa rồi mới chỉ nhai cơm cũng đã khiến cho bé vui sướng xúc động đến rơi lệ, không nói đến thức ăn khác trên bàn mùi vị đầy quyến rũ, khiến người ta bất giác mà nuốt vài khẩu nước miếng, nhưng bé không thể vì ân sủng nhất thời này mà dưỡng xấu khẩu vị bản thân.
.
Nhũ mẫu từng nói, làm người phải biết tích góp để hạnh phúc, không xem ăn là sinh mạng, phải hiểu được ăn là lão thiên gia đối tốt với ngươi, cho dù có được ăn, cũng phải tính xem khi nào thì sẽ có bữa cơm tiếp theo, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, một chút đỉnh cũng không thể lãng phí được.
.
Nghiêm Dục Phong tinh mâu lạnh lùng thản nhiên nhìn Hi Trần, rau xanh đưa đến trước miệng vẫn bất động như trước, Hi Trần bất an nhìn mắt Nghiêm Dục Phong, mới sợ hãi ngậm lấy rau xanh, tựa như lưu luyến không nỡ mà nhấm nuốt, như muốn đem hương vị kia vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.
.
Lăng Ngữ Hàn trộm nhìn chằm chằm hai người được một lúc, mới thanh thanh yết hầu, mở miệng nói: “Khụ! Dục Phong a! Ta biết ngươi chỉ muốn cho Tiểu Trần Nhi ăn một bàn đồ ăn này, bất quá! Ta phải nhắc nhở ngươi, Tiểu Trần Nhi thân mình vốn lạnh, hắn chưa từng nếm qua thức ăn nóng, cho nên gì đó quá bổ, quá nóng, chứa quá nhiều dầu mỡ trước đừng cho hắn ăn, dạ dày hắn sẽ chịu không nổi, trong khoảng thời gian này trước hết để chút gì đó thanh đạm dễ tiêu, so ra còn tốt hơn, phải để cho dạ dày cùng lục phủ ngũ tạng của hắn từ từ ấm áp trở lại.”
.
Cúi nhìn tiểu tử gầy yếu kia, khó trách vì sao thân mình bé trừ khi phát sốt ra, lại luôn lạnh lẽo đến vậy, từ đôi môi tím đến thân mình gầy trơ cả xương lúc nào cũng không có biện pháp khống chế được mà khẽ run rẩy, chưa từng nếm qua nhiệt thực, trên người lại mặc xiêm y đơn bạc không thể chống chịu giá rét, trong cơ thể rét lạnh truyền đến như vậy chẳng phải sẽ khiến cho bé vào mùa đông lại càng khó chịu rét hay sao? mười sáu năm qua, Trần nhi làm cách nào để chịu đựng?
.
Trái tim băng lãnh vì vậy mà thắt lại, một bên nhanh chóng lấy một ngụm cơm uy đến trước miệng Hi Trần, một bên lại tìm chút thức ăn hắn có thể ăn, đương sự hoàn toàn không hay biết hành động hiện tại của mình có bao nhiêu. . . . Quái dị!
.
Lăng Ngữ Hàn cùng Phong Minh bên cạnh tức cười nhìn Duệ Vương gia luôn lãnh khốc vô tình, lại phá lệ tự mình hầu hạ Hi Trần kẻ đối với mọi người mà nói bất quá chỉ là ” hạ nhân” ăn cơm.
.
Biết Nghiêm Dục Phong là người hiếm có một biểu tình khác lạ trên mặt, bất kể xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì thì với hắn cũng không có quan hệ, có lẽ bởi vì khi hắn mười tuổi trong một đêm mà nhà tan cửa nát đã tự bắt buộc mình phải trưởng thành, hơn nữa sau đó lại phiêu bạt giang hồ trong hai năm, tạo nên tính cách hắn hôm nay vừa lãnh đạm lại vừa vô tình.
.
Nếu thực sự muốn nhìn thấy bộ mặt khác của hắn, có lẽ chỉ khi hắn báo thù hoặc giết người mới ngẫu nhiên mà thể hiện vẻ tươi cười tàn ác lãnh huyết, nhưng vẻ mặt đó thì cả Lăng Ngữ Hàn cùng Phong Minh đều không cam lòng nhìn, nhất là Lăng Ngữ Hàn, hắn nhìn ra được, càng làm sâu thêm tội nghiệt bản thân, thì nội tâm Nghiêm Dục Phong lại càng khép kín, càng cô tịch, tính cách cũng càng lạnh lùng hơn.
.
Lăng Ngữ Hàn dường như có chút đăm chiêu mà nhìn tình cảnh của hai người, trong lòng thầm hy vọng Hi Trần đơn thuần thiện lương kia có thể tiến vào chiếm giữ trái tim của Nghiêm Dục Phong, hắn. . . . Không muốn lại nhìn thấy ánh mắt cô tịch băng lãnh của Nghiêm Dục Phong nữa.
.
Một bên Phương Tình tức tối nhìn hai người một lúc lâu trong yên lặng, nàng nghiến răng nghiến lợi vò nát khăn tay của chính mình, nàng đường đường là nữ nhi độc nhất của Phương gia bảo tiếng tăm danh chấn giang hồ, cư nhiên bị mọi người vứt qua một bên không ai thèm đếm xỉa đến.
.
Từ ngày đầu tiên nàng gặp Nghiêm Dục Phong đến nay, hắn chưa từng mở miệng nói với nàng một câu, nhưng tên nô tài què quặt hạ tiện này, cư nhiên lại có thể làm cho Nghiêm Dục Phong quanh năm băng lãnh thương tiếc, sủng ái đến như vậy, người vốn được nuông chiều lại ngang ngược như nàng sao có thể nhịn được tức giận, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Hi Trần một cái, nàng dằn mạnh đũa bạc trong tay xuống, đứng lên giận dữ rời đi.
.
Vậy mà mọi người trong đại sảnh cũng không có ý giữ lại, vẫn bình thản thưởng thức những mỹ thực trên bàn, chỉ có Hi Trần lo lắng nói: “Vương gia. . . . Phương cô nương nàng. . . . . .”
.
“Đừng để ý nàng, Tiểu Trần Nhi, biểu muội ta chính là như vậy, được nuông chiều từ bé, đã quen hô phong hoán vũ, nhìn thấy người trong lòng của nàng đối xử đặc biệt với ngươi như vậy, đương nhiên ăn dấm chua, nàng nhìn chằm chằm con mồi Dục Phong này đã lâu thật lâu a!” Lăng Ngữ Hàn tựa như quỷ đói đầu thai, trong miệng chứa cả một đống đồ ăn cất tiếng nghe không rõ giải thích với Hi Trần.
.
Hi Trần mặc dù nghe không hiểu lắm ý của Lăng Ngữ Hàn, nhưng bé có thể hiểu được Phương cô nương nhất định thực thích Vương gia, mà mình. . . . Một hạ nhân. . . . Lại được Vương gia chú ý đến nhiều như vậy. . . . Nàng chắc là rất không vui vẻ? Ngồi ở trong lòng ngực Vương gia. . . . Nên là nàng. . . . Chứ không phải một tên nô tài hèn mọn. . . . Lại còn là nam nhân. . . .
Thấy Nghiêm Dục Phong tiếp tục gắp tới đậu hủ bạch ngọc phù dung, bé thật sự ăn không vô, đẩy đẩy tay, bé hạ thấp giọng nói: “Vương gia. . . . Nô tài. . . . Ăn đã no lắm rồi. . . . Tạ Vương gia. . . . Ban thưởng cơm cho nô tài. . . .”
.
Nghiêm Dục Phong không vui liếc Hi Trần, mới uy năm sáu miếng, bé liền nói no rồi? ! Tiểu đông tây này sức ăn sao ít đến vậy?
.
Lăng Ngữ Hàn lại tuyệt không có chút bất ngờ, hắn mở miệng giải thích: “Tiểu Trần Nhi từ khi sinh ra đến nay đều chịu đói, cho tới bây giờ chưa từng được ăn no, sức ăn sớm giảm đến mức như chim sẻ, ngươi nếu lại uy hắn, chỉ sợ sẽ khiến dạ dày hắn nứt vỡ, muộn chút nữa lại để hắn uống dược đi! Thân thể hắn sẽ từ từ điều dưỡng.”
.
Tựa như muốn nghiệm chứng lời Lăng Ngữ Hàn nói, tay Nghiêm Dục Phong tham tiến vào trong xiêm y rộng thùng thình của Hi Trần, bàn tay ôn nhu phủ lên làn da lạnh lẽo mỏng manh trên bụng Hi Trần, dò xét hư thực trên bụng Hi Trần, suy đoán rốt cuộc có phải hay không thật sự đã no.
.
Bị động tác như vậy của Nghiêm Dục Phong dọa đến mức Hi Trần mặt đỏ, luống cuống muốn ngăn lại bàn tay cường ngạnh của Nghiêm Dục Phong, lắp bắp nói: “Vương, Vương gia. . . .”
.
Dò xét một hồi, mới không cam lòng nguyện ý mà thu tay lại, rất gầy! Vòng eo mảnh khảnh không đầy một vòng tay, trên bụng xương sườn hiện ra rõ ràng, hắn chỉ cần hơi chút dùng lực, liền có thể đè gãy vài cái xương cốt nhỏ bé này, gầy đến như vậy, sao hắn có thể còn có khí lực làm việc chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]