CHƯƠNG 19
Hi Trần ngẩn ngơ bưng một mâm đồ ăn chậm rãi đi trên hành lang, trong lòng thầm nghĩ, mình đang nằm mơ chăng? Từ khi sinh ra cho tới bây giờ bé chưa từng có mộng đẹp, chân thực đến nỗi mỗi đêm bé đều giật mình tỉnh giấc, sợ rằng hết thảy đều là giả.
.
Tỉnh dậy từ một ngày nọ, mọi thứ dường như trở nên không giống trước kia, không ai giao cho bé công việc nặng nề, bé cũng chưa từng gặp lại Hà đại nương, cũng không ai vì bé làm việc chậm chạp, mà đánh bé và không cho bé đồ ăn nữa.
.
Hiện tại là giữa trời đông giá rét, trước đây trên người vốn chỉ là y phục vải thô rộng thùng thình vậy mà bây giờ bé lại được mặc loại áo lông cáo mềm mại ấm áp, đường thêu tinh tế đến nỗi bé chưa từng thấy qua, không còn vì rét lạnh mà cả người đông cứng đến khó chịu, tay chân không nghe sai bảo, cuộc sống như vậy thật là hảo, bé còn có thể sông lâu hơn một chút. . . . . .
.
Ban đầu, Vương gia không cho bé làm việc gì hết, nhưng thân thể đã quen lao động không thể nào chịu nổi cả ngày rãnh rỗi nhàn hạ, bé xin Phong Minh rất lâu, mới khiến Phong Minh miễn cưỡng thử hỏi ý kiến của Vương gia, cuối cùng bé trở thành thiếp thân người hầu của Vương gia, chỉ cần hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Vương gia, những chuyện còn lại nhất quyết không được chạm tay vào.
.
Một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-tinh/2227584/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.