Đinh Điển đã không đỡ gạt lại không né tránh, tiếp tục giơ tay ra chụp. 
Cứ chụp mỗi cái là trúng một người mà người nào bị chụp nhất định phải chết trong khoảnh khắc. Thậm chí vết thương trí mạng ở chỗ nào, Địch Vân cũng không nhìn thấy. 
Ba người lui vào ẩn trong góc nhà ngục thấy thế sợ vỡ mật, nhất tề quỳ xuống lạy như tế sao, năn nỉ xin tha. 
Đinh Điển lờ đi như không ngó thấy lại chụp mỗi người một cái, bóp chết rồi liệng ra ngoài. 
Địch Vân trợn mắt há miệng, mơ màng như người trong giấc mộng. 
Đinh Điển vỗ tay cười nói: 
– Với một chút bản lãnh nhỏ mọn như vậy mà chúng cũng toan đến cướp đoạt Liên Thành Quyết thì thật là kỳ!.... 
Địch Vân sửng sốt hỏi: 
– Đinh đại ca! Đại ca bảo họ muốn đoạt Liên Thành Quyết ư? 
Đinh Điển dường như hối hận đã trót lỡ lời, nhưng cũng không muốn bịa chuyện để gạt chàng. Hắn chỉ cười lạt mấy tiếng chứ không đáp lại. 
Địch Vân thấy mười bảy người vừa rồi chẳng khác rồng thiêng cọp dữ mà trong khoảnh khắc thây nằm ngổn ngang. Suốt đời chàng chưa thấy qua tình trạng nhiều người chết xếp đống như thế này, bất giác thở dài hỏi: 
– Đinh đại ca! Những người này đều đáng tội chết cả ư? 
Đinh Điển đáp: 
– Đáng tội chết hay không thì chưa dám chắc, nhưng chẳng một tên nào lòng dạ tử tế cả. Đinh mỗ mà không luyện được võ công trong Thần chiếu kinh tất bị bọn chúng khảo đả thì nỗi thê thảm nói không xiết được. 
Địch Vân biết lời hắn không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-thanh-quyet/195575/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.