Địch Vân ngớ ngẩn hỏi:
– Đinh đại ca! Tiểu đệ nói có chỗ nào không đúng?
Đinh Điển cười đáp:
– Đúng lắm! Đúng lắm! Hoàn toàn đúng cả, chẳng có chỗ nào không đúng.
Chỉ chỗ nào không giống thế là không đúng thôi.
Địch Vân lấy làm kỳ hỏi:
– Đại ca nói vậy là nghĩa làm sao?
Đinh Điển hỏi lại:
– Có một thằng ngốc đưa một cô gái xinh đẹp đến nhà ta. Ta ngó thấy cô liền động lòng ngay, nhưng cô ả lại nhất tâm với gã ngốc kia. Ta muốn chiếm được cô, tất phải trừ khử gã ngốc đó thì huynh đệ tưởng nên dùng cách gì?
Địch Vân ngấm ngầm cảm thấy mối đau thương. Chàng buột miệng đáp:
– Tiểu đệ chẳng biết dùng cách gì?
Đinh Điển nói:
– Nếu dùng độc dược hoặc đao kiếm giết chết gã là đeo án mạng vào người không khỏi rắc rối. Huống chi cô gái xinh đẹp mà tính khí cương liệt nếu không tìm cách tự tử thì cũng lo mưu báo thù cho gã. Như vậy có phải hỏng bét không?
Sao bằng đưa gã ngốc lên quan để cầm tù. Đồng thời muốn cho cô ả căm hận gã ngốc thì một là khiến gã chuyển tình yêu sang người khác, hai là làm cho gã tỏ ra muốn lìa bỏ cô, ba là đưa gã ngốc vào bẫy làm điều vô sỉ, khiến cô ả nghĩ đến là chán ghét...
Địch Vân toàn thân run bần bật hỏi:
– Đại ca nói thế thì... nhất thiết nội vụ đều dọ.. Vạn Khuê đã sắp đặt hay sao?
Đinh Điển mỉm cười hỏi lại:
– Ta có nhìn thấy đâu mà biết được? Có phải sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-thanh-quyet/195574/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.