Mặt trời chiếu cho người ta đầu óc mòng mòng, lúc này chợt nhận ra thức ăn đã không còn quan trọng, nước mới là cần thiết nhất, nước biển xanh lam ở ngay trước mắt, mênh mông cuồn cuộn, thế nhưng cố tình không thể uống, loại giày vò này có lẽ càng sâu so với tuyệt vọng mà sa mạc mang đến cho người ta. May là không có gió, nếu không phương hướng của thuyền bơm hơi sẽ càng khó nắm giữ, nhưng không may cũng là không có gió, chèo rất khó khăn, nhìn về phía trước xem lại đằng sau đâu đâu cũng là một mảnh đại dương bao la.
Thật ra Lý Thiệu và An Lỵ đã coi như có thể lực tốt, nghề nghiệp của An Lỵ là người mẫu, cô ngoại trừ việc ăn uống điều độ thì tập aerobic hằng ngày là điều tuyệt đối không thể thiếu, trước lúc Lý Thiệu có được siêu năng lực này cũng từng phải bôn ba khắp nơi dãi nắng dầm mưa. Hạ Ý là một diễn viễn không tiếng tăm, không thể được công ty cung cấp xe chuyên dụng, làm trợ lý Hạ Ý, cậu đã thỏa mãn với việc nhận được tiền chi trả cho vé máy bay tàu xe một cách suôn sẻ mà không bị phòng tài vụ của công ty làm khó dễ.
Có điều lúc lên thuyền cậu hối hận vì không mang bao nhiêu tiền, bây giờ cậu lại thầm may vì không mang nhiều như thế.
Thẻ thì có thể báo mất, còn tiền thì phải làm sao đây?
Đương nhiên cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới, nếu đây đã là tận thế thực sự, thì tiền còn có ích lợi gì?
"Từ giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-quai-vat-bien/1663865/chuong-19.html