Giông bão mà An Lỵ lo lắng sẽ nổi cơn trên biển cũng không hề xảy ra, chỉ là phơi người dưới nắng gắt, làn da đẹp đẽ của cô rất nhanh đã biến mất, bong tróc khắp tay khắp mặt, mọi người mặc áo phao ngồi trên thuyền bơm hơi, biển chẳng lặng gió, hơi chút nhấp nhô, luôn có bọt sóng dội lên người, không cần tát nước ra khỏi thuyền, bởi vì chúng sẽ bị hong khô, phần da dính nước càng dễ bị phơi nứt, để lại vết muối trắng muốt khắp nơi.
Thuyền bơm hơi có thể chứa mười người, thế nhưng còn phải chừa chỗ để thức ăn và nước, vậy nên chỉ chứa được tám người.
Thuyền bên nhóm An Lỵ còn ổn, ngoại trừ Thuyền trưởng và Tài công chính, đều là người có siêu năng lực, thức ăn cũng đặt cùng bên nhau, trừ bỏ ban đầu chèo thuyền có vài người không mấy nhịp nhàng, khiến cho thuyền xoay vòng vòng, còn lại thì không xảy ra chuyện gì không vui.
Bốn người đổi một lượt, chừng một giờ thay một lần, không dám dừng, thật ra cũng đã qua một đêm, cánh tay An Lỵ đã mỏi đến mức khó thể giơ lên.
Nói thật, ban đầu gần như tất cả mọi người đều coi thường Lý Thiệu, nhưng bây giờ mới nhận ra ưu điểm của cậu.
Mà dủ rằng cái tên này sức lực rất rất không tồi, nhưng kỹ xảo lại kém, chẳng may dùng sức bất cẩn một cái, thuyền bơm hơi lệch sang trái vẫn chỉ là chuyện nhỏ, mái chèo làm bằng gỗ kia bị gãy mới là rắc rối lớn nhất.
"Thật ra, tôi cảm thấy mình vốn chẳng hề chèo quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-quai-vat-bien/1663864/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.