Gió rít từng đợt.
Lâm Miên đội mũ bảo hiểm, ngồi ở phía sau xe máy, ôm eo Phó Tranh.
Phó Tranh giận rồi, phải ôm ôm dỗ mới được.
Ở một ngã tư phía trước, đèn đỏ bật sáng, Phó Tranh bóp phanh, xe dừng lại.
Phó Tranh một tay giữ tay lái, một tay nắm lấy tay Lâm Miên, kéo tay cậu khỏi eo mình.
Tất nhiên Lâm Miên không chịu, lại ôm lấy: "Thật sự giận rồi à?"
Phó Tranh lại đẩy tay cậu ra, không nói gì.
Lâm Miên lại ôm chặt hắn.
Lần này, cậu nắm chặt hai tay lại, mười ngón đan vào nhau, Phó Tranh có gỡ cũng không gỡ ra được.
"Phó Tranh, đừng giận nữa, lần sau tớ nhất định sẽ cẩn thận. Cậu mà gỡ tay tớ ra nữa thì tớ ngã xuống đó"
Phó Tranh không nói, Lâm Miên kể cho hắn nghe.
"Giống như hồi tớ còn nhỏ, mẹ tớ chở tớ đi mẫu giáo bằng xe đạp, đi được nửa đường thì có một cái ổ gà, tớ rơi tõm xuống mương. Sau đó bố cậu chở cậu đến thì phát hiện tớ đang ngồi trong mương chơi bùn."
"Lúc sau mẹ tớ quay lại tìm tớ, hỏi tại sao không gọi mẹ, tớ bảo tớ không muốn đi học."
Trong mũ bảo hiểm của Phó Tranh truyền ra tiếng cười khẽ.
Lâm Miên tiến tới: "Cậu cười rồi? Phó Tranh, cậu không giận nữa rồi."
Đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang xanh, Phó Tranh vẫn không nói gì, nổ máy xe.
Nhưng lần này, Phó Tranh cũng không đẩy tay cậu ra nữa.
*
Xe máy phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-cua-truc-ma-phao-hoi/3484965/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.