Thẩm Hành Chu.
Tất nhiên Lâm Miên biết cậu ta.
Từ hồi tiểu học, Thẩm Hành Chu đã thường xuyên chiếm giữ ngôi vị số một của khối, học kỳ trước, cậu ta thậm chí còn bỏ xa người đứng thứ hai tới năm mươi điểm.
Cậu ta thường xuyên phát biểu dưới cờ, thường xuyên tham gia thi đấu và giành giải thưởng. Cậu ta là bộ mặt của trường, là học sinh ba tốt mà hiệu trưởng và giáo viên kỳ vọng, cũng là thiên tài mà học sinh truyền tai nhau.
Thêm nữa...
Vài ngày trước Lâm Miên đã mơ thấy cậu ta, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Nhưng mà bây giờ...
Tại sao Thẩm Hành Chu lại ở đây? Tại sao cậu ta lại bị đánh? Cậu ta có quan hệ gì với người đàn ông kia?
Lâm Miên còn chưa kịp nghĩ nhiều, người đàn ông bị cậu đẩy ra kia đã phản ứng lại, gầm lên một tiếng: "Liên quan gì đến mày, cút!"
Lâm Miên nhắm chặt mắt, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt lấy Thẩm Hành Chu, không chịu buông tay: "Tôi không cút, ông cút đi! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi..."
Không ngờ người đàn ông vừa nghe thấy "báo cảnh sát" thì lập tức nổi giận.
"Báo cảnh sát? Tao sợ báo cảnh sát à? Tao là bố nó, nó là con trai tao, bố dạy dỗ con trai, lẽ thường tình, cảnh sát đến cũng chẳng làm gì được tao."
Toàn thân người đàn ông nồng nặc mùi rượu, chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã lảo đảo, nói chuyện cũng lắp bắp.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-cua-truc-ma-phao-hoi/3484964/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.