Chưa đi đến quầy thịt lợn, đột nhiên thấy bà Tường chạy tới, ôm chầm lấy Đinh Đinh, thậm chí không nhìn ta lấy một cái, đi thẳng luôn.
Ta "Ê" một tiếng, không hiểu chuyện gì, đang định đuổi theo thì đột nhiên có người chặn đường ta.
Ngẩng đầu nhìn, là Triệu Ngọc Ninh.
Biểu đệ vẫn tuấn tú như vậy, gấm vóc lụa là, híp mắt cười, giống như một con hồ ly.
"Chị dâu, định đi đâu vậy?"
Ta không lộ vẻ gì nhìn hắn một cái, sau đó cầm rổ mơ trong tay ném thẳng vào mặt hắn.
"Ai là chị dâu của ngươi! Đồ hồ ly tinh đê tiện."
Nói xong, ta ném rổ mơ xuống, chạy thục mạng.
Vừa chạy được hai bước, ta đã đ.â.m sầm vào một lồ ng n.g.ự.c rắn chắc, sau đó bị người ta bế ngang hông.
Quả nhiên là An Nguyên Kỳ.
Hắn vẫn như vậy, dáng người bảnh bao, dung mạo tuấn tú, đường nét hàm dưới lưu loát, góc cạnh rõ ràng.
Xa cách ba tháng, râu ria trên mặt hắn lại mọc ra, dung nhan vẫn vậy, chỉ có đáy mắt có chút mệt mỏi, người cũng gầy đi nhiều.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Liên Liên, nàng còn dám chạy!"
Ta đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay hắn, liếc hắn một cái, không nói một lời quay người bỏ chạy.
Hít——
Hắn hít một hơi, sải bước tiến lên, túm lấy cổ ta, ta không thể động đậy được.
"Hôm nay không giải thích cho ta, nàng chạy thoát được sao? Hử?"
Giải thích cái gì? Đã gọi ta là Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-lien/3573268/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.