Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Thập Nhi đeo gùi trên lưng rồi từ biệt Ứng Nhược Thiên, xoay người định đi. Ứng Nhược Thiên gọi hắn lại, đi đến trước mặt hắn, nhìn lướt qua phía trong gùi, quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của bản thân, tên ngốc này đem theo tất cả hà thủ ô đã đào được mà bỏ vào. Gương mặt bình tĩnh, lấy ra bảy tám củ, chỉ chừa lại ba củ.
“Thiên ca ca, huynh làm gì vậy? Không muốn đem đi đổi tiền sao?” Thập Nhi nghi hoặc hỏi.
“Ngu ngốc, nhiều dược liệu trân quý như vậy, ai có thể mua hết một lúc a? Chưa kể người khác thấy ngươi có nhiều như vậy, không chừng sẽ nổi lòng tham mà cướp lấy!”
“Không có đâu, các bá bá thúc thúc này đều là người tốt, mỗi lần ta với gia gia đi đổi lông thú đều rất hợp tình hợp lý mà!” Thập Nhi ngây thơ nói.
“Im ngay, bảo ngươi mang ba củ thì cứ mang ba củ đi!” Ứng Nhược Thiên cau mày: “Nếu có người hỏi ngươi tìm những thứ này ở đâu, ngươi sẽ trả lời thế nào a?”
“Đương nhiên là nói cho người ta biết!”
Ứng Nhược Thiên lộ ra vẻ mặt “Ta biết ngay mà”, bộ dạng hận thiết bất thành cương*:
“Đồ ngốc, không được nói!” Nói xong liền xoay người ngồi lên giường ngọc nhắm mắt lại, cũng không buồn giải thích vì sao không được nói.
Thập Nhi rất vâng lời hắn, mặc dù không hiểu vì sao không được nói cho người khác biết, nhưng nếu Thiên ca ca không cho nói, thì hắn sẽ không nói, chỉ gật gật đầu, đeo gùi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem-cam-hoan/85984/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.