Ứng Nhược Thiên đã tỉnh dậy, trong tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng còn khua tay qua lại.
“Thiên ca ca, huynh xem, ta tìm được thứ này cho huynh ăn nè!”
Ngẩng đầu nhìn tên ngốc người đầy bùn đất đứng trước mặt mình, thật là bẩn thỉu, gương mặt sạm đen bị mồ hôi cùng bùn đất nhuộm màu nhuệch nhoạc, mùi mồ hôi khó chịu bốc lên, nhất thời cảm thấy chán ghét, nhăn mặt bịt mũi càu nhàu: “Hôi quá!”
Nụ cười tươi tắn trên miệng Thập Nhi liền tắt ngúm, bối rối cúi đầu nhìn đôi bàn tay đen đúa của mình, cả người cả mặt mũi đều khó ngửi, trên bộ y phục rách rưới bám đầy bùn đất, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, lẩm bẩm nói:
“Thiên ca ca, ta xin lỗi!” Nói xong, trong mắt hình như có vài giọt nước mắt uất ức tràn ra, xoay người bỏ đi.
“...” Nhìn thấy Thập Nhi như vậy, trong lòng Ứng Nhược Thiên bỗng thấy muộn phiền, liền đặt quyển sách trên tay xuống, bước ra phía cửa động, nhìn Thập Nhi hai mắt ửng đỏ đang ở trong ao vừa tắm vừa giặt quần áo. Tắm xong, mặc lại cái quần đã ướt sũng đứng trước mặt Ứng Nhược Thiên, đem cái củ hình người trong ba lô đưa cho hắn. Giọng nói có chút rầu rĩ:
“Thiên ca ca, cho huynh ăn cái này!”
“Cám ơn!” Hơi lúng túng nhận lấy, Ứng Nhược Thiên bỗng giật mình, đây là một củ hà thủ ô hình người, hà thủ ô muốn thành hình người, ít nhất cũng phải qua một nghìn năm, không biết tên tiểu tử này vận may kiểu gì mà lại kiếm được dị bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem-cam-hoan/85983/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.