Sau giờ ngọ, gió thổi hiu hiu, trời xanh mây trắng, tất cả tựa hồ đều tốt đẹp, Sở Thanh Phong nằm trên giường, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều dễ chịu vô cùng, trừ lúc này.
Nhìn Liễm Âm cẩn cẩn dực dực bưng tới một chén thuốc, hắn nhăn nhó van nài : “Âm, có thể hay không không cần uống nữa, ta khỏe rồi! Không cần bồi bổ nữa!”
Hảo hận a! Cái tên Vân đáng ghét kia cho cái gì đại bổ thang, khó uống gần chết, thật nghi ngờ hắn ta có phải là mỗi bát đại bổ thang đều bốc thêm hai nắm hoàng liên không vậy, nếu không sao có thể đắng như vậy? Thế nhưng thấy Liễm Âm vẻ mặt chờ mong, Thanh Phong hai mắt nhắm tịt, một ngụm uống sạch, mím môi mà nuốt hết. Vừa uống xong liền được đút một viên tùng tử đường vào miệng, mỉm cười mở mắt ra, chỉ thấy Liễm Âm vẻ mặt yêu thương chăm chú nhìn mình, lòng bàn tay còn có vài viên tùng tử đường.
“Thanh Phong, ăn viên đường có tốt hơn không?” Liễm Âm yêu thương hỏi. Mỗi lần thấy Thanh Phong uống thuốc đều khổ sở như thế hắn cũng đau lòng, thế nhưng không uống lại sợ thân thể Phong bất hảo.
Sở Thanh Phong trong lòng ngọt ngào vô cùng, ôm lấy Liễm Âm khẽ nói: “Ân, rất ngọt!” Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Liễm Âm, nhẹ nhàng đưa viên tùng tử đường vào trong miệng của hắn.
Liễm Âm chỉ cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi, liếm lộng khắp khoang miệng, thỉnh thoảng trào dâng một trận khoái cảm, phản khách vi chủ một phen áp đảo Sở Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-am-van-tinh/1318085/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.