Đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ đi, giống như bị ôm lấy, chung quanh truyền đến một trận kinh hô, chỉ nghe thấy bên tai có người vội vàng nói: “Sở công tử, ngươi sao rồi?”
Sở Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một một gương mặt xa lạ, bên cạnh còn một người lo lắng nhìn mình. Sở Thanh Phong biết mình không bị đâm chết, trong lòng ngược lại chẳng có nửa điểm vui sướng, chỉ có đau đớn vô cùng. Nghĩ đến tháng sau, Lý gia tiểu thư kia sẽ được gả cho Liễm Âm, trong lòng đau xót, máu tươi từ trong miệng tràn ra, lẩm bẩm: “Vì sao không cho ta chết!” Nói xong liền ngất đi.
“Sở công tử! Sở công tử!” Hai người vội vã hô lên, thấy hắn không có phản ứng gì, liếc nhau, nhanh chóng ôm hắn đến hướng Vương phủ.
————-
Hai người ôm Sở Thanh Phong, chạy một mạch tới vương phủ, kêu hạ nhân gọi Vân, hai người vừa thấy Vân, một người quỳ xuống bẩm báo: “Vân đại nhân, bọn thuộc hạ phụng mệnh bảo hộ Sở công tử, hôm nay Sở công tử đột nhiên chạy vội trên đường, thiếu chút nữa bị xe ngựa đâm phải, bọn thuộc hạ cứu hắn, hắn lại hộc máu không ngừng, bọn thuộc hạ không biết như thế nào cho phải, đành đưa hắn đến đây!”
Sắc mặt Vân trầm xuống, vội vã phân phó người đưa Sở Thanh Phong vào nằm nhuyễn tháp, bắt mạch cho hắn, nhướng mày, thầm nghĩ: này rõ ràng là tâm tình tích tụ, tâm mạch bị tổn hại, bệnh tình đã thập phần nghiêm trọng!
Liễm Âm vừa nhận được tin báo ngay lập tức sắc mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-am-van-tinh/1318084/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.