Địa điểm hẹn khoảng cách rất gần, Thạch Khải chậm rãi đi bộ đến. Trên thực tế, không còn dị năng trong lòng cô không phải không mất mát. Không có gì khác quan trọng, chỉ có một điều, nếu không có dị năng thì sau này cô cũng sẽ không nhìn thấy video clip ngốc nghếch của A Ninh. Vừa nghĩ đến chuyện này thì cô cảm thấy rất tiếc nuối. Không bao lâu, Thạch Khải đã đến chỗ hẹn. Nhưng mà cô liếc nhìn xung quanh, xung quanh vô cùng trống trải không có bất kỳ ai. Thạch Khải sững sờ, A Ninh đâu? Không phải nói đang ở đây, kêu cô đến là được sao? Cô ở tại chỗ một hồi mới nhìn thấy Hứa Ninh lái xe đến. Thạch Khải tự giác ngồi vào ghế lái phụ, vừa đặt câu hỏi: "Anh đã chạy đi đâu vậy?" Đột nhiên cô rất nhớ video clip. Thường ngày, cô không cần hỏi gì cũng có thể biết câu trả lời bằng cách xem video. Vừa rồi trong chớp mắt, cô bỗng nhiêm cảm thấy mình không khác gì bị điếc và mù. "Anh vừa đến. Lúc gọi điện thoại là đang trên đường đi nên dứt khoát hẹn gặp ở đây." Hứa Ninh đắc ý. Lần gặp mặt sau đó mới hẹn hò, kết quả đã bị Chu Tử Uyên điện thoại quấy rối. Lúc này cậu rút bài học, chọn địa điểm gặp mặt hẹn hò. Sau đó trực tiếp tắt nguồn điện thoại sẽ không ai có thể quấy rầy! Thạch Khải hơi nhíu mày, không có dị năng dường như cũng không liên quan. Dù sao cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra A Ninh đang suy nghĩ gì. "Đi chơi trước hay ăn cơm trước?" Hứa Ninh hỏi ý kiến. "Đều được." Không hiểu sao Thạch Khải nghĩ đến một câu nói: làm gì không quan trọng, quan trọng là đang ở cùng ai. Khi ở bên cạnh A Ninh, cô chỉ muốn cong khóe miệng cười, gương mặt vui vẻ. Mặc dù cô vừa mới ăn cơm cách đây không lâu, nhưng lúc tâm trạng không tốt thì ăn gì cũng không ngon miệng. Hơn nữa gương mặt đẹp trai của A Ninh bày trước mặt, nói không chừng lại có thể ăn thêm hai chén cơm. Hứa Ninh không lên tiếng, nhìn chăm chú bạn gái một lúc. Hứa Ninh đột nhiên hỏi: "Tâm trạng của em không tốt à?" Ồ? Bị nhìn ra rồi? Thạch Khải hỏi ngược lại: "Tại sao anh lại nói như vậy?" "Anh chỉ là cảm thấy em không vui vẻ." Hứa Ninh cúi người lại gần và nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng hả? Em hãy nói ra đi, anh sẽ tư vấn giúp em." Hóa ra không chỉ cô có thể nhìn hiểu A Ninh, A Ninh cũng nhìn hiểu cô sao? Thạch Khải cảm thấy rất ấm áp không thể giải thích được, rũ mắt xuống: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là đột nhiên xem bói mất linh." Hứa Ninh trừng to đôi mắt, ngạc nhiên hỏi: "Mất linh? Một chút cũng không xem ra à?" "Dạ." Thạch Khải nhẹ nhàng trả lời: "Sau này, em có lẽ không có cách nào lại xem bói cho người khác." "Nếu không xem bói được thì em thất nghiệp. Không có công việc thì làm sao nuôi sống bản thân được. Hay là em lấy anh, anh sẽ nuôi em?" Đôi mắt Hứa Ninh sáng lấp lánh nhìn về phía bạn gái mình, rất giỏi nắm bắt cơ hội. "..." Thạch Khải nghẹn họng không trả lời được. Tại sao lại đột nhiên cầu hôn cô? Một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị. Cố ý xây dựng bầu không khí đâu? Tỉ mỉ chuẩn bị ngạc nhiên đâu? Sau khi sắp xếp từ ngữ, cô khó khăn mở miệng: "Không cần. Trước đó em xem bói có tích góp được một số tiền, em tạm thời có thể nuôi sống bản thân." Đôi mắt Hứa Ninh trong chớp mắt ảm đạm, ấm ức mà mếu máo. Tại sao A Khải không làm theo lời cậu, có tiền cũng nói không có tiền, nhanh chóng nhào lên ôm đùi cậu đâu? Cậu khó chịu muốn khóc. Thạch Khải: "..." Cô luôn cảm thấy rất tội lỗi khi bắt nạt trẻ con. Cô cố gắng an ủi Hứa Ninh: "Anh xem, em vẫn chưa gặp ba mẹ anh. Anh cũng chưa từng đến nhà em, bàn chuyện cưới hỏi quá sớm. Bây giờ tìm một chỗ đi, hoặc là xem phim cũng được." Hứa Ninh nhanh chóng tiếp lời, vỗ ngực một cái nói: "Bây giờ anh có thể đi viếng thăm bác trai bác gái!" Thạch Khải vô tình từ chối: "Nhưng em không có người nhà để cho anh viếng thăm." Tất cả đều là viện cớ! Mắt Hứa Ninh tràn đầy lên án, thiếu chút nữa nói bạn gái 'vô tình, vô nghĩa, vô cớ gây rối'. Thạch Khải liếm môi khô cằn nói: "Em chỉ là vừa mới biết bói không được nữa, không thể tiếp nhận được, không có gì nghiêm trọng." Hứa Ninh suy nghĩ 10 giây, nghiêm túc nói: "Bình thường anh hôn em một cái thì sẽ vui vẻ lên. Bây giờ em không vui, vậy anh hy sinh bản thân cho em hôn là được. Biết đâu hôn xong tâm trạng sẽ tốt hơn." Nói xong cậu chủ động tiến lại gần, đưa má đến trước mặt Thạch Khải, gần như muốn chạm đến miệng Thạch Khải. Thạch Khải phụt cười. Người nào đó rõ ràng là đang cầu xin một nụ hôn, lại giả vờ rất rụt rè, rất tự cao. Hứa Ninh nhìn bạn gái mình thoải mái cười to, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Không vui vì bị cười nhạo, vẫn chưa hôn. Sau một hồi, Thạch Khải cười đủ rồi dùng ngón cái và ngón trỏ nắm cằm của bạn trai mình, lộ ra nụ cười xấu xa: "Muốn hôn đương nhiên là hôn môi, hôn má làm gì." Trông dáng vẻ đặc biệt giống tổng giám đốc bá đạo! Sau khi hôn nhau một hồi lâu. Lúc tách ra Thạch Khải cảm thấy chóng mặt. Cô cảm thấy A Ninh hẳn là cũng choáng váng. Bởi vì sau đó anh cũng không đề cập đến chuyện đến nhà thăm viếng, hẳn là đã quên. --- --- Xem phim, đi dạo phố, ăn cơm. Bản thân Thạch Khải cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô bình thường làm mấy việc này một mình đã rất chán. Nhưng sau khi dẫn theo Hứa Ninh lại có thể chơi rất vui vẻ như vậy? Rõ ràng là không có chuyện gì tốt xảy ra, nhưng khóe miệng vẫn luôn cong lên. Thực sự là rất làm cho người khó hiểu. Trên đường Hứa Ninh lái xe đưa bạn gái về nhà, Thạch Khải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Trong lúc lơ đãng nhắc đến: "Một lát nữa có muốn lên nhà em ngồi chơi chút mới về không?" Một người nào đó đưa cô về nhà nhiều lần, mỗi lần đều nhanh chóng rời đi. Sau đó phóng xe chạy thật xa mới đậu lại một chỗ trong xe mừng thầm, chưa bao giờ tiến vào nhà. Có thể chứ? Hứa Ninh kích động suýt chút nữa không cầm được tay lái! "Có thể quấy rầy bác trai bác gái hay không?" Hứa Ninh nửa là chờ đợi, nửa là tỏ vẻ rụt rè. "Em ở một mình, gia đình ở nơi khác." Thạch Khải trả lời. Hứa Ninh hơi thất vọng, nhưng rất nhanh cậu lập tức phấn chấn. Một nam một nữ! Hai người! Không đến được khách sạn, có thể cùng nghỉ ngơi trên giường trong nhà bạn gái! Hứa Ninh không nhịn được bắt đầu đạp mạnh chân ga, sự háo hức lộ rõ. Thạch Khải vừa muốn nói gì đó bỗng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện video clip. "..." Thạch Khải tỏ rõ vẻ ngẩn ra, cả người sửng sờ. Sau khi tách ra chưa đến 24 giờ, tại sao lại trở về? Bé dị, chị còn chưa có thời gian để nhớ em sâu sắc đâu! Sau khi dị năng 'lâu ngày gặp lại' đặc biệt nhiệt tình, một hơi nhét vào trong đầu cô hơn 30 video. Hơn nữa gửi liên tục, rất có khí thế của pháo đài 300 video! Mặt Thạch Khải xanh mét. Hơn 30 video nhét một hơi vào trong đầu cô, căn bản không kịp tiếp thu. Đầu óc lập tức căng ra, cảm thấy choáng váng nặng nề, càng khỏi nói phía sau liên tục còn gửi đến. Thạch khải tùy tiện mở ra mấy video và nhìn lướt qua, càng không nói nên lời. Nhân vật chính trong video toàn bộ là Hứa Ninh, từ khi ra đời đến gần đây, độ tuổi gì cũng đều có. Trong một video, Hứa Ninh đang chụp ảnh lúc 5-6 tuổi. Khi thì mặc váy công chúa đáng yêu với nụ cười rạng rỡ. Khi thì mặc trang phục cao bồi với gương mặt đẹp trai lạnh lùng. Khi thì mặc bộ đồ thỏ ở nhà và đội mũ, hai lỗ tai thỏ dựng lên với gương mặt dễ thương ngốc nghếch. Tất cả bức ảnh chỉ có một một điểm chung, đó là mỗi bức ảnh đều làm cho gương mặt của cô đỏ bừng. Trong một video khác, trong ký túc xá đại học, Hứa Ninh không biết từ đâu có bức ảnh của cô, xem như bảo bối đặt trong ví da. Mỗi lần anh nhìn bức ảnh, đôi mắt dịu dàng có thể nhỏ ra nước. Thạch Khải nhìn video cảm thấy mặt mình nóng lên một cách khó hiểu, rất muốn che mặt lại. Trong video thứ ba, Hứa Ninh lại thật nhanh cởi sạch quần áo, chuẩn bị tắm rửa, địa điểm cũng khác lần trước. Đừng hỏi tại sao cô sẽ biết địa điểm khác lần trước. Thạch Khải: "..." Video thứ ba cô chỉ xem một phần ba đã vội vàng đóng lại, chỉ lo mình không kiểm soát được bắt đầu chảy máu mũi. Mặc dù cô đã từng muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của A Ninh, và muốn biết mọi thứ về A Ninh. Nhưng cô thật lòng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ nhận được video về A Ninh từ tất cả độ tuổi có tuổi. Thạch Khải dựa lưng vào ghế, cảm giác mình sắp chết rồi. Lượng tin tức thông qua video quá lớn làm cho cô không thể chấp nhận được, thanh máu đã bị quét sạch lần thứ N. Được rồi! Nhanh chóng dừng lại hành vi điên cuồng của em đi! Thạch Khải vừa bị ép tiếp tục nhận các video mới, vừa gào thiết dị năng trong lòng. Nhưng mà, đại khái là không đúng kênh nên anh dị năng cũng không có nhận được khiếu nại của cô, tiếp tục vui sướng gửi video. Thạch Khải rất muốn nhắm mắt lại trực tiếp ngất đi. --- --- Thời gian trôi nhanh, chẳng bao lâu hai người đã đến khu Thạch Khải sống. Hứa Ninh dừng xe, không nói gì, ánh mắt tràn đầy chờ mong. Cậu thầm nghĩ: chủ động đề nghị cùng nhau lên lầu không khỏi quá sốt ruột. Không nói gì A Khải sẽ lần nữa mời cậu lên nhà ngồi chơi một chút! Sau đó dưới lời mời 'lặp đi lặp lại' của A Khải, cậu 'miễn cưỡng' theo vào nhà làm khách. Hoàn mỹ! Nghĩ đến chỗ kích động, đôi mắt Hứa Ninh toả sáng, thỉnh thoảng liếc trộm bạn gái. Dưới sự mong đợi của Hứa Ninh, Thạch Khải chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi, em bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lần sau lại mời anh lên nhà chơi nha." Sấm, giữa, trời, quang! Hứa Ninh đứng chết trân tại chỗ. Thạch Khải căn bản không dám nhìn sắt mặt Hứa Ninh, một hồi nhìn trời, một hồi nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là không dám nhìn anh. Nhưng mà từ kính cửa sổ rõ ràng phản chiếu lời tố cáo trong mắt Hứa Ninh, trên mặt rõ ràng viết chữ 'cô gái, cặn bã!'. "..." Thạch Khải đỡ trán, cô không phải cố ý thất hứa. Chỉ là sau khi xem xong mấy video clip kích thích, cô cho rằng mình cần tìm một chỗ một người tỉnh táo lại. Hơn nữa, gần trăm video trong đầu đang chờ cô mở ra xem. "Ngày mai anh có muốn đi chơi với em không?" Thạch Khải hơi áy náy, nhẹ giọng hỏi. Hứa Ninh lập tức đổi giận thành vui: "Ngày mai khi nào? Địa điểm ở đâu?" "9 giờ. Gặp nhau ở rạp chiếu phim thế nào?" Thạch Khải thương lượng với anh. Hứa Ninh suy nghĩ một hồi nói: "Anh sẽ lái xe đến đón em." "Cũng được." Thạch Khải đồng ý. Hứa Ninh cười mãn nguyện, lòng tràn đầy chờ mong ngày mai gặp nhau. Thạch Khải chậm rãi thở ra một hơi. Không chỉ là bởi vì cô xoa dịu được A Ninh, càng bởi vì dị năng ăn thuốc kích thích rốt cục yên tĩnh lại, ngừng nhồi nhét video vào trong đầu cô. Nhưng khi vừa nghĩ đến phải liên lạc với Diệp Văn, nói cho bà biết cô có thể xem bói lại. Thạch Khải không nhịn được đau cả đầu. Nghĩ lại cảm thấy rất phiền phức. Thạch Khải an ủi mình, dứt khoát nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian. Dị năng ở trong tay, với danh tiếng bên ngoài còn sợ sau này không có khách hàng sao? Hiện tại yêu đương quan trọng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]