Không tới mấy phút,đã đi vào bên trong, Liễu Y vừa bế vừa nói thầm, muốn có tiền thì phảiráng chịu thôi, mà càng nhiều tiền càng tốt, tiền tới tay không lấy saođược.
Tuần Tu được bế nên cảm thấy thoải mái, lâng lâng, đầu tựavào trước ngực Liễu Y, hai tay ôm lấy cổ, mặt tái nhợt hơi đỏ lên, cănbản quên mất phải trở lại hiện tại .
Cả hai người đều yên lặng,cứ đi vòng vòng tròng phòng , nhưng người nào đó thì theo phía sau haingười, bất đắc dĩ phải lên tiếng, không thể nào chịu nổi nữa rồi, phá vỡ không khí nói: "Đủ 5000 rồi."
Nghe thấy thế Liễu Y cúi đầu nhìn, cùng lúc đụng phải ánh mắt người nằm trong ngực, cảm giác ánh mắt nàyhơi kì quái, Liễu Y cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: "Đủ rồi sao, ngồi ghế sa lon hay ghế dựa đây."
Mắt Tuần Tu lập tức tối đen, không còn cách nào, nhìn ghế salon hất cầm lên: "Ghế sa lon đi."
Liễu Y cũng không biết làm sao, cô còn muốn kiếm thêm chút tiền nữa mà, liếc nhìn người đàn ông mặt đen đang nhìn chằm chằm cô, mới bế Tuần Tu đặtxuống ghế salon, thuận tiện điều chỉnh tư thế ngồi của anh ta, đoạt lấytấm đệm mỏng trong tay người đàn ông mặt đen, giúp Tuần Tu để lên trên,còn lấy cái gối dựa kế bên, để sau lưng anh ta, rồi kết thúc công việccủa mình.
Không ai nợ ai nữa, Liễu Y đưa tay sờ mũi, mở miệng cáo từ: "Hôm nay cám ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không biết phảitrốn nơi nào, cũng đã tới trưa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lich-su-cua-nhan-vat-nho-trong-lang-giai-tri/1877669/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.