Tuần Tu cầm khunghình ở trên bàn lên, lộ ra hoài niệm, đôi mắt u buồn, gia đình này, chỉcòn lại anh và chị của anh thôi, chỉ là, cũng may Dương gia đôi xử vớichị anh không tệ, nên anh cũng yên tâm phần này, chỉ cần chị ấy hạnhphúc là đủ rồi.
Mà còn anh, nếu ngày nào mà chưa trả thù được Tềgia, thì chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cái danh hiệu thiếu gia của Tuầngia, đã sớm không còn nữa rồi, anh bây giờ, người ngoài nhìn vào, thìanh chỉ là một người tàn phế vô tích sự.
Ánh mắt Tuần Tu trở nênác độc, tay nắm thành quyền, đã sắp kết thúc rồi, ngày mà anh có thểchân chính đi lại bình thường, sẽ không còn xa nữa đâu.
Sau khiHà Dương nghe được lời dặn dò của Tuần Tu, thì lập tức gọi điện thoạicho Hạ Thành Lâm, nghe ngóng tình hình xong, anh phải nhìn Liễu Y bằngđôi mắt khác rồi, Liễu Ynày, quả nhiên không thể nghĩ theo cách bìnhthường được, khiến cho Hà Dương càng tò mò hơn.
Từ khi Liễu Ythay đổi khu vực làm việc, cô đã có riêng một phòng nghỉ ngơi, vô cùnghài lòng, nên luôn cố gắng lau chùi sạch sẽ, bởi vì là khu làm việc vănphòng, có thời gian làm việc cố định, nên cô được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Buổi sáng làm xong công việc, Liễu Y ngồi trong phòng nghỉ ngơi ôn lại kiếnthức diễn xuất, tranh thủ đem trí nhớ kia biến chuyển thành của cô, côhọc tập cũng rất dễ dàng, lí thuyết với thực hành, không có ai quấy rầy, nên ngày càng thông thạo.
Ngày nghỉ, Liễu Y dữ trữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lich-su-cua-nhan-vat-nho-trong-lang-giai-tri/1877668/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.