Khép lại hồi ức, Giản Nhu ngẩng đầu ngắm những vì tinh tú trên bầu trời ngoài cửa sổ. Chợt nghe thấy tiếng bước chân, cô định quay đầu nhưng hai cánh tay từ phía sau đã ôm lấy thắt lưng cô, một thân hình cao lớn áp vào người cô. Sau đó người đàn ông cọ cọ má vào tóc cô.
Cô ngoảnh đầu, mỉm cười với anh. “Sao anh không ngủ nữa?”
“Không có em làm ấm giường, anh không ngủ nổi.” Anh vẫn thành thật như thường lệ.
“Vừa rồi em nằm mơ gì thế? Có phải là giấc mộng vui vẻ không? “Anh hỏi.
Nhắc tới giấc mơ, khóe miệng cô cong lên. “Em mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.”
“Thế à? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
Thấy Giản Nhu im lặng, Trịnh Vĩ thò tay vào trong áo sơ mi của cô. “Anh thạo nhất mấy vụ hỏi cung. Em có muốn thử không?”
Nhớ tới nghề nghiệp hiện nay của anh, cô không dám chậm trễ, lập tức trả lời: “Em không muốn.”
Cảm giác bàn tay anh dừng lại vài giây rồi tiếp tục, cô liền khai thật: “Anh còn nhớ lần đầu tiên em đến trường quân đội thăm anh không?” Sợ anh không nhớ, cô giải thích thêm: “Chính là lần em mang ví cho anh ấy.”
“Tất nhiên anh nhớ. Em cố tình đến tận trường để dụ dỗ anh. Anh là một thanh niên có hoài bão, có lý tưởng và tương lai tươi sáng, nhưng cuối cùng cũng không thể kháng cự sự quyến rũ của em, phạm phải sai lầm lớn nên bị chính trị viên bắt ở trong phòng tự kiểm điểm ba ngày.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/leo-cao/3451199/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.