Giản Nhu vội vàng trốn sau cánh cửa. Cô không nhìn thấy Trịnh Vĩ, chỉ có cảm giác không khí đột nhiên như ngưng đọng, mọi âm thanh bỗng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của anh. 
“Tôi đã để thùng đồ của anh ở ngoài cửa, anh hãy mang về đi.” Nhạc Khải Phi nói. 
“Cô ấy đâu rồi?” Trịnh Vĩ hỏi. 
Nhạc Khải Phi đáp: “Cô ấy đang tắm. Có cần tôi gọi cô ấy không?” 
Tắm ư? Giản Nhu nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhạc Khải Phi. Anh ta không biết bình thường cô thích tắm nhất vào lúc nào. Trịnh Vĩ thì rõ hơn ai hết nên cô nghe thấy anh hít một hơi mới trả lời: “Không cần đâu!” 
Anh vừa dứt lời, Nhạc Khải Phi đã đóng sập cửa. Thấy nụ cười đắc ý của anh ta, Giản Nhu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Trịnh Vĩ u ám thế nào. 
“Có gì mà vui thế?” Cô hỏi. 
Nhạc Khải Phi cười ngoác miệng. “Tôi vừa giúp em trả thù.” 
Cô thở dài bất lực. “Anh trả thù cho anh thì có.” 
“Em đúng là hiểu tôi thật đấy!” 
Không để ý đến Nhạc công tử, Giản Nhu lại ghé sát cửa, dõi mắt ra bên ngoài. Trịnh Vĩ nhìn thùng đồ dưới đất rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh. Sau đó anh bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng cô độc và kiêu ngạo cho cô. 
Một lúc sau Giản Nhu vừa định ra ngoài thu dọn thì có một người đàn ông trẻ tuổi chạy lên, bê cả thùng đồ đi mất. 
Nhạc Khải Phi bỗng cảm khái: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/leo-cao/3451198/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.