Vừa ra khỏi sân bay Vọng Thành, tôi liền bắt xe taxi đi thẳng đến bệnh viện. Bệnh viện này vẫn có vẻ ngoài cổ kính như trước, không khí tràn ngập mùi thuốc sát khuẩn, người đến người đi như nước chảy. Cầm lọ sứ đựng thuốc giải trong tay, tôi đi dến phòng 1513, đã mấy ngày rồi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Chị ơi…” Tôi đẩy cửa phòng bệnh ra, lại chợt thấy một cậu bé.
“A, cho tôi hỏi bệnh nhân của giường này đâu?” Sao tôi lại không nhìn thấy chị gái?
“Tôi không phải là bệnh nhân sao?” Cậu nhóc nghịch ngợm nói.
“Ý tôi là là bệnh nhân ba ngày trước đã nằm ở đấy, đấy là người thân của tôi.”
Cậu bé lắc đầu, nói: “Tôi chỉ vừa chuyển đến vào sáng nay.”
“Vậy nhóc có nhìn thấy một chú mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trong phòng này không?”
“Lúc nãy tôi có gặp qua ở dưới sảnh lớn, còn có xe cẩu trên đường, còn nơi này thì không có chú cảnh sát nào cả.”
Ài, chẳng hỏi được gì. Tôi lấy di động gọi cho lão Hà, nhưng chẳng thể nối máy, chỉ toàn nghe của nhân viên dịch vụ thôi. Kỳ lạ, hai giờ trước vẫn còn nói chuyện được, sao đột nhiên lại không liên hệ được? Không nối máy được, làm sao biết chị đã chuyển đi đâu chứ!
Đột nhiên tôi nghĩ đến, có đổi phòng hay xuất viện thì đều có ghi chép, thế là tôi liền đi tìm y tá. Tại chỗ trực, một cô y tá khá gầy gò đang ngồi ghi chép số liệu.
“Xin hỏi vị nữ bệnh nhân tại phòng 1513 đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070152/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.