Cốp xe được mở ra, Vương Ngọc lôi ra một chiếc xe đạp gấp, anh đem nó kéo đến bên đường, rồi mở ra, ráp chiếc xe lại. Lại lấy ra một xấp tiền từ trong túi và nhét vào tay tôi.
Chuyện này quá đột ngột, tôi không biết anh ta có ý gì. Anh ấy cũng chẳng có vẻ hoảng hốt hay vội vàng gì, vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, vừa nói với tôi: “Đường cao tốc kẹt trong thời gian rất lâu, chúng ta không thể nào lái xe về kịp giờ. Nơi này cách sân bay Vọng Thành rất gần, cậu theo lộ tuyến trên bản đồ, đạp xe đến đó rồi tìm chuyến ngắn nhất quay về Tương Thành. Thời gian cất cánh gần nhất là một tiếng, anh chỉ có nửa giờ để đi đến sân bay, nửa giờ làm thủ tục. Máy bay chỉ tốn khoảng 45 phút để đến nơi, thời gian lái xe từ sân bay đến bệnh viện cũng không quá lâu, chắc sẽ kịp giờ.”
Vương Ngọc vừa nói xong, mắt tôi như sáng lên! Vẫn là anh ta lợi hại, gặp phải loại chuyện này, cũng chỉ có anh ấy bình tỉnh nghĩ ra ý tưởng thế thôi.
“Nhưng mà chúng ta có một chút vấn đề, chính là chiếc bình sứ chứa thuốc giải. Cậu đặt bình sứ trong túi, lúc đi qua kiểm soát an ninh, không bị điều tra thì tốt, nhưng nếu bị điều tra thì cứ bảo là thuốc mang theo phòng bệnh, cần thiết thì cứ uống một chút cho bọn họ xem.” Nói xong, Vương Ngọc đem tờ giấy viết viết nãy giờ bỏ xuống, gấp gọn lại rồi bỏ vào túi của tôi, lại nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070151/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.