Trưởng thôn vừa uống trà, vừa ra hiệu cho chúng tôi an tâm đừng sốt ruột, ngồi xuống uống một tách trà rồi nói chuyện. A Li bước vào từ cửa với hai tách trà, mặt cười tươi như hoa.
Tôi và Vương Ngọc mỗi người cầm một ly. Vương Ngọc nhấp từng ngụm, nhưng tôi không có ý định uống trà, đặt cái tách sang một bên, nhìn trưởng thôn với vẻ quan tâm.
Có lẽ ông ấy hơi ngượng ngùng, đành đặt chén trà xuống, hắng giọng nói: "Trong làng có một chuyên gia nuôi trùng độc, năm nay 132 tuổi. Lát tôi dẫn các cậu đi gặp bà ấy, có hy vọng có thể giải độc trên cơ thể chị gái cậu, nhưng không chắc có thể tới kịp, vì người bị trúng trùng độc phải có mặt mới có thể giải độc. "
Lời này vừa dứt, tôi nửa mừng, nửa lo. Điều đáng mừng là cuối cùng cũng có hy vọng, còn điều đáng buồn là chị gái ở xa ngàn dặm, lái xe đến đó ngay lập tức cũng phải mất tám chín giờ, có thể giải độc kịp trước khi Lý Tiểu Hào ra tay không?
Dùng trà xong, trưởng thôn đưa tôi và Vương Ngọc đến một ngôi nhà ở cuối phía đông của làng, A Li cũng nhảy chân sáo theo sát ông ta.
Căn nhà này không quá lớn, chỉ có ba gian lợp ngói, có sân trong. Trong sân trồng thưa thớt đậu cô ve, so với giàn mướp và cây anh đào của nhà trưởng thôn thì quả là một trời một vực. Dường như khoảng cách giàu nghèo ở ngôi làng này khá lớn.
Trưởng thôn gõ gõ cửa, cửa mở cót két, một cô gái mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070148/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.