Lúc này tôi nhìn xung quanh, đội quân cầm liềm nằm trên mặt đất, tứ chi đứt lìa, sông máu cũng không còn.
Tôi rất ngạc nhiên, người phụ nữ này sao lại có thể một mình chạy lên núi trong đêm tối như vậy, nên hỏi: “Chị ơi, trời tối như vậy, chị đến đây một mình làm gì?”.
"Tôi đến tìm chồng tôi."
"Ai là chồng chị?"
"Chồng tôi là người mà cậu đã đốt, còn tôi là vợ của anh ấy, Hoa Kim Lan."
Vừa nghe thấy ba chữ "Hoa Kim Lan", mắt tôi lập tức sáng lên. Cô ấy không phải là người mà tôi đang tìm kiếm đêm nay sao! Tự động chạy đến cửa sao?
"Chào chị ," tôi lập tức lễ phép nói với cô ấy, "Có người trúng độc của chị, tôi từ Ngô Trang xa xôi đến đây tìm chị."
"Tôi biết cậu đến tìm tôi, họ đã sớm nói cho tôi biết". Nói xong, cô ấy bắt đầu xé từng miếng da trên khuôn mặt của mình từng chút một, lộ ra da thịt đỏ dưới ánh lửa, ném da về phía tôi. Tôi tránh sang một bên, bộ da rơi xuống đất, lập tức biến thành một vũng nước đen sủi bọt. Tôi kinh ngạc nhìn xuống đất, không dám nhìn lại gương mặt kinh tởm kia.
“Hiểu Vũ, em không nhận ra chị gái của mình sao?” Giọng cô ta đột nhiên chuyển thành giọng quen thuộc của chị gái. Tôi nhanh chóng quay đầu lại, người trước mặt tôi thật giống chị ấy. Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Tôi thấy chị gái cầm lưỡi liềm của gã mặt sẹo, bước từng bước về phía tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070146/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.