“À, không.” Hoa Cô lắc đầu, “Nhưng, mẹ tôi biết làm.”
"Ồ, vậy bà ấy có thể có thuốc giải trùng độc?"
"Haha, anh có thể giải được trùng do chính mình tạo ra, nhưng nếu là trùng của người khác thì không dám chắc làm được, còn tùy thuộc vào tình huống."
“Ài,” tôi muốn kể cho cô ấy nghe về chuyện của chị gái, để xem mẹ cô ấy có thể giúp gì không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuông. Mạng sống của chị ấy chỉ còn trong mấy chục giờ đồng hồ như vậy, nếu họ không thể giúp đỡ, lại trì hoãn thời gian, chẳng phải là gây hại cho chị ấy hay sao?
Tôi chuyển chủ đề trò chuyện, hỏi cô ấy về Hoa Kim Lan. Vừa nghe tên, cô ấy đã cau mày, cẩn thận nói từng chữ. Cuối cùng, tôi không hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ việc nuôi trùng độc trên núi, giống hệt như những gì A Li đã nói với chúng tôi.
Tôi nhìn lên trời và thở dài, ai có thể nói cho tôi biết làm cách nào để cứu được chị gái!
Vương Ngọc vỗ vai tôi nói: "Đừng nản lòng, nhất định phải có cách. Chuyện tối hôm qua, sẽ có người tới điều tra, đến lúc đó xem thế nào."
Đang nói, một nhóm người bàn tán ngoài sân. Khi đến gần, trưởng thôn chống gậy đi đầu, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Đêm qua có chuyện gì?” Ông ta chống gậy chỉ vào chúng tôi đang ngồi trên ngưỡng cửa. Tình huống này cực kỳ khó chịu.
Tôi tá hỏa và nói: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như người đàn ông đã bò ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070140/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.