“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Quần hoa màu xanh ngồi xổm xuống hỏi chúng tôi.
Lúc này mới nhìn rõ, trước mắt là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, trông rất giống chị gái khi còn ở tuổi thiếu niên. Nếu không chắc chắn100% chị ấy đang nằm trong bệnh viện cách xa hàng nghìn cây số, có lẽ tôi sẽ thực sự bị sốc, nghĩ rằng chị tôi được trẻ hóa qua một đêm.
" Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thi thể lại biến mất?" Thấy chúng tôi im lặng, cô ta nhắc lại câu hỏi.
“Thi thể cầm liềm đập phá toang hoang rồi bỏ chạy.” Tôi nói giễu cợt. Hiện tại nói ra câu này thật dễ dàng làm sao, nếu tối hôm qua có cảnh tượng hài hước như vậy thì hay biết mấy.
"Vớ vẩn! Một người chết sao có thể làm những chuyện này? Hai người các ngươi phá linh đường? Di dời thi thể đi đâu?" Cô ta tưởng tôi nói dối, tức giận mắng xối xả.
"Tiểu cô nương, lời nói này căn cứ vào đâu? Chúng tôi bị nhốt ở phòng trong, cô vừa mới mở khóa cửa, làm sao có thể phá linh đường? Lại càng không thể di chuyển thi thể." Tôi phản đối những suy đoán vô căn cứ của cô ta.
Cô ta cứng họng khi nghe lời giải thích này, nhất thời không tìm ra lý do để phản bác lại tôi.
"Cô bé," Vương Kiện từ bên cạnh đứng dậy, "Có thuốc hạ sốt không?"
Cô ta quay lại thì thấy Vương Ngọc mặt đỏ, đầu đầy mồ hôi, đứng thở hổn hển.
“Ở nhà tôi có thuốc, các anh đã lâu không được ăn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070139/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.