Cả bốn bức tường trong phòng đều trống trơn, chỉ có một người treo cổ tự tử trên xà nhà, nghiêng đầu, thè lưỡi, đong đưa qua lại do động tác đẩy cửa gây ra.
Tôi lập tức kinh hãi hét lên: "Lại đây, Lại đây, có người treo cổ tự tử!"
Vương Ngọc từ nhà chính chạy vào, nhìn thấy cảnh này sợ quá không nói nên lời, hồi lâu sau mới đẩy tôi ra nói: "Cứu người trước, tìm cái ghế đẩu."
Kể cũng lạ, một căn phòng lớn như vậy lại không có đồ đạc, nó trống rỗng như một nhà kho. Làm thế nào mà người tử tự lại chui đầu được vào cái sợi dây thòng lọng treo trên xà cao hơn ba mét thực sự là một chuyện khó hiểu.
Tôi mang một chiếc ghế từ phòng chính đến, Vương Ngọc trèo lên ghế ôm đùi anh ta, rút đầu ra khỏi thòng lọng, tôi ở phía dưới giữ cơ thể anh ta, cứ như vậy cẩn thận từng chút đặt anh ta trên mặt đất.
Lúc đầu trong nhà chỉ có hai chúng tôi, vì mấy tiếng hét thất thanh vừa rồi của tôi, một vài người hàng xóm chạy sang. Mọi người vội vàng khiêng người treo cổ ra giữa sân để cho thoáng khí.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, người treo cổ kia chính là mặt sẹo. Vương Ngọc sờ vào lỗ mũi anh ta, lắc đầu, chính xác là anh ta đã tắt thở. Theo đạo đức nghề nghiệp của người bác sĩ, anh ấy vẫn ra sức giúp mặt sẹo hô hấp nhân tạo trong vài phút. Cuối cùng, vẫn không thể hồi phục.
Bây giờ, dân làng bắt đầu nhốn nháo. Nghe tin có người chết, dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070135/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.