Lại là nhà thứ tư! Trong khi tôi đang băn khoăn không biết có phải trùng hợp không, Vương Ngọc đã chỉ ra chiếc gương bát quái treo trên cửa giống hệt như chiếc gương mà chúng tôi nhìn thấy trước cửa nhà của cô gái tộc Miêu ở Ngô Trang. Khả năng cao là điều tương tự sẽ xuất hiện ở hai nơi cách nhau hàng nghìn dặm. Vì vậy, chúng tôi chắc chắn 70% đây là sân nhà của cô gái tộc Miêu.
Tôi bước nhanh, gõ cửa. Theo lý thuyết, cô gái tộc Miêu trở về nhà dự đám tang, đáng ra phải có một tấm lụa trắng treo ở sân, cảnh tượng đưa đám, chật ních người. Nhưng chúng tôi ở ngoài cửa, hoàn toàn không cảm nhận được không khí này. Dường như không có sự khác biệt giữa bên trong với ngôi nhà bình thường.
Gõ cửa hồi lâu, cuối cùng cũng có phản hồi. Người mở cửa ra là một bà lão lưng gù, chỉ cao bằng một đứa trẻ 13, 14 tuổi, mặc quần tây màu xanh đậm, chân đi một đôi giày vải màu xanh lam, trên đầu có miếng bảo vệ trán màu xanh đậm, xung quanh thêu đầy chữ thập trắng xóa, khuôn mặt nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu, hai tay mở cửa gầy guộc như hai cái chân gà.
Ngay khi tôi do dự và không biết phải nói gì, Vương Ngọc đã chủ động chào bà lão. Cậu ta khom thấp người, lễ phép nói với bà lão: "Chào bà! Chúng cháu đến từ Ngô Trang, bí thư thôn nhờ chúng cháu thay mặt ông tìm Hoa Kim Lan."
“Cái gì?” Bà lão nghiêng đầu, lấy tay bụm lỗ tai, hét lớn.
Xem ra đôi tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070134/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.