Tôi có chút không hiểu tình huống này lắm. Vừa rồi gọi mấy cuộc điện thoại cũng không bắt máy, sao lại xuất hiện trong bộ dạng này ở đây?
Anh ta nhìn thấy tôi, đôi mắt đỏ hoe như kẻ ăn thịt người. Nếu không nhờ có gan to từ nhỏ đến lớn, tôi đã bị bộ dạng xuất hiện này của anh ta dọa cho không nói nên lời luôn rồi.
"Tiểu Lộ, anh làm sao vậy?" Tôi run rẩy hỏi.
"Tiểu Lộ? Anh có quan hệ rất tốt với anh ta ha?" cái người mới tới híp mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ách, nhận sai người rồi, người giận như ma vương này là Lý Tiểu Hào đã lâu không gặp. Tôi cảm giác da đầu run lên một trận, không biết mình nên cầm bịch đồ ăn sáng to kia, hay là gạt tàn thuốc trên bàn đập anh ta nữa.
Tôi đang do dự thì anh ta đã vớ lấy cái túi truyền dịch của chị tôi, dùng sức miết xuống. Từng giọt dịch truyền trong thoáng chốc chảy xuống một cách nhanh chóng.
"Không được! Buông tha cho chị tôi, chị ấy vẫn hôn mê suốt ngày, không làm cái gì hết." Nhìn từng giọt chảy xuống quá nhanh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, với tốc độ này, trái tim của chị tôi sẽ sớm hỏng mất.
"Nói Lý Tiểu Hào đem album tem trở về, bằng không thì chị anh chết chắc rồi."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy hơi choáng váng, mặt đất dưới chân bất giác quay cuồng.
Tôi dùng hai tay ôm đầu, khó khăn nói: "Tìm không thấy anh ta, tối hôm qua tôi gọi điện cho anh ta mà tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070129/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.