"Ôn Thư là ai? bạn gái anh hả?" Lão Hà hài hước hỏi han.
"Bạn tốt!" Tôi cao giọng nói: "Chính là y tá quản lý giường của tôi ở bệnh viện tâm thần. Cô ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều, hôm nay còn cho tôi xuất viện."
“Ồ, gặp được bạn tốt trong bệnh viện tâm thần không dễ chút nào!” Lão Hà cười nói.
Dư âm của những câu này là anh ta, cũng như những người khác, chắc chắn nghĩ rằng tôi bị bệnh tâm thần. Những lời như vậy không dễ nghe chút nào, tôi cúi đầu xuống, chỉ ăn chứ không trả lời.
Buổi tối bệnh viện chỉ cho một người ở lại chăm sóc bệnh nhân. Tôi khuyên lão Hà trở về, anh ta lúc gần đi còn cố ý quy ước với tôi một người được canh một ngày.
Anh ta đi rồi, tôi một mình ngồi bên cạnh chị tôi, lấy ra tờ giấy lúc nãy xem lại. Nét chữ trên đó rất cẩu thả, gần giống như nét chữ bình thường của chị ngày xưa. Nếu là do chị tôi viết, hẳn là phải rất vội vàng. Những từ đó có nghĩa là gì? Chị tôi đã tìm ra manh mối giải độc rồi sao?
Tôi càng nghĩ, vẫn là quyết định gọi điện thoại gấp cho Lý Tiểu Lộ để hỏi xem anh ấy có biết manh mối trên tờ giấy là gì không. Nhưng mà, Lý Tiểu Lộ không có bắt máy, tôi chỉ có thể gửi tin nhắn đợi anh ta có thời gian trả lời tôi.
Sáng sớm hôm sau, lão Hà mang theo một bịch đồ điểm tâm lớn đứng ở cửa phòng bệnh. Tôi rất ngạc nhiên vì anh ta hôm nay không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070128/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.