Chương trước
Chương sau
“Tứ đệ đã sớm biến thành băng, còn có cái vẻ mặt gì?” Thanh âm của Tiêu Vân Thanh từ xa xa truyền đến nhất thời làm dịu đi không khí khẩn trương.

Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Vân Thanh hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử. Tam hoàng tử cũng tìm Thái tử gia có chuyện sao?”

Tiêu Vân Thanh nghe vậy thì phất tay một cái nói: “Ta có thể có chuyện gì? Trong cung đều nói ta là tiêu dao nhất rồi! Ta thấy bên ngoài có Đại ca, Ngũ đệ còn có người của Nhị ca, nhất thời hiếu kỳ liền tiến vào, ngày hôm nay thật náo nhiệt! Có phải có chuyện gì hay đúng không?”

Thường Hy nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nhìn Tiêu Vân Thanh nói: “Ngày hôm nay cũng không có cái gì náo nhiệt, chỉ là mấy vị Hoàng tử tìm Thái tử có chuyện cần bàn bạc, tiếc là Thái tử gia đã đi ra ngoài, thật là không đúng dịp!”

Thường Hy dẫn mấy người vào phòng, phất tay gọi Triêu Hà, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói mấy lời sau đó cho nàng lui xuống. Những người trong phòng thấy được động tác của Thường Hy thì mỗi người một sắc mặt. Thường Hy cũng không giải đáp, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở một bên.

Tiêu Vân Dật nhìn Thường Hy, không nhịn được hỏi: “Ngu Thượng nghi không phải là có chuyện không thể nói quang minh chính đại đấy chứ, sao lại lén lút như vậy?”

Thường Hy khẽ mỉm cười, nói: “Thì ra trong mắt Đại hoàng tử đây chính là lén la lén lút a. Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, nô tỳ chẳng qua chỉ là phân phó Triêu Hà đi pha trà tiểu hầu khôi Thái Bình trân quý của Thái tử cho mọi người uống thôi. Mấy vị Hoàng tử khó có dịp tề tụ đông đủ ở Đông cung như vậy, nếu là Thái tử gia biết nô tỳ tiếp đãi hẹp hòi có khi lại dạy dỗ nô tỳ một phen đấy!”

Thường Hy nhàn nhạt nói vài câu, nghe vào tai từng người lại có tư vị khác nhau, ngay cả trong tình cảnh này Thường Hy vẫn không bỏ lỡ cơ hội tán dương Tiêu Vân Trác hào phóng, thật là khiến người ta bực bội!

Sau khi nhấp thử trà, mọi người khen ngợi không dứt. Tiêu Vân Bác nhìn Thường Hy âm hiểm nói: “Thái tử gia quả nhiên không giống bình thường, uống trà so với chúng ta cũng tốt hơn!”

“Đúng vậy a! So với ta liền tốt hơn nhiều!” Tiêu Vân Thanh phụ họa nói, tựa hồ không hiểu thâm ý của Tiêu Vân Bác, cho là đang thật sự nói về phẩm trà.

Thường Hy tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Bác, thần sắc bất động nói: “Ngũ hoàng tử nói lời này là xử oan cho Thái tử gia rồi. Thái tử gia luôn là người coi trọng quy củ nhất, đồ trong Đông cung đều là được phân phát từ hoàng cung, Mị phi nương nương là người hiểu rõ nhất mới phải!”

Nói tới chỗ này Thường Hy dừng lại, thấy thần sắc Tiêu Vân Bác âm u, nói vậy chuyện Mị phi khấu trừ phần lệ của Đông cung hắn cũng biết được, sắc mặt khó coi cũng là tự nhiên. Nhìn tới đây Thường Hy lại tiếp tục nói: “Trà này là Thái tử gia dùng ngân lượng thuộc về phần của mình mua lấy, cho nên Ngũ hoàng tử không cần kỳ quái!”

“Tứ đệ thích uống trà có tiếng, không ngờ hắn lại tự mình bỏ tiền túi ra mua, cái này nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ không ai tin tưởng. Như vậy có thể thấy được Thái tử gia thực sự là người khiến người ta tin phục, mọi việc đều làm gương tốt!” Tiêu Vân Triệt đúng lúc nói, hình tượng của Tiêu Vân Trác lại tăng thêm một đoạn.

Thường Hy nghe Tiêu Vân Triệt nói như vậy, cảm giác quái dị trong lòng kia càng tăng lên. Cho đến lúc này, Nhị hoàng tử đều nói tốt cho Tiêu Vân Trác, không có một tia nào là không thích hợp, càng như vậy Thường Hy càng lo lắng, thần kinh càng lúc càng buộc chặt!

Tiêu Vân Dật nhẹ nhàng hừ một tiếng nhưng cũng không nhiều lời nữa, ngược lại Tiêu Vân Thanh than thở Tiêu Vân Trác mấy câu, nào là vì chuyện công mà không màng đến huynh đệ… Chỉ tiếc ngoài Tiêu Vân Triệt phụ họa mấy câu, không người nào nói thêm vào nữa, đúng là có phần vắng lạnh.

Bọn họ không nói lời nào, Thường Hy một câu cũng không chịu nhiều lời, nói nhiều sai nhiều, thận trọng từ lời nói đến việc làm thì tốt hơn. Lại qua thời gian một chung trà, Tiêu Vân Bác tựa hồ có chút không nhịn được nữa, nhìn Thường Hy nói: “Cô đi xem một chút Tứ ca thế nào còn chưa về?”

Đây rõ ràng là muốn tách Thường Hy ly khai rồi. Thường Hy đã sớm ngờ tới điều này, thần sắc không đổi hướng ra ngoài hô: “Có ai không?”

“Có nô tỳ!” Vãn Thu lập tức xuất hiện ngoài cửa, nhìn Thường Hy hành lễ nói: “Ngu Thượng nghi có cái gì phân phó ạ?”

“Đi hỏi Trịnh tổng quản xem lúc nào thì Thái tử gia quay trở lại? Mây vị Hoàng tử đã chờ đợi ở đây lâu rồi, nếu là biết Thái tử gia ở chỗ nào thì nhanh nhẹn đến báo tin đi, khiến Thái tử gia trở về sớm một chút!” Thường Hy một bộ tỉnh bơ phân phó nói.

“Dạ, nô tỳ đi ngay!” Vãn Thu lập tức lên tiếng, thời điểm ngẩng đầu lên liền nháy mắt với Thường Hy một cái. Tảng đá lớn trong lòng Thường Hy nhất thời được hạ xuống, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn.

Sau khi Vãn Thu lui ra, Thường Hy quay lại nhìn mọi người nói: “Các vị gia chờ một lát, có lẽ chút nữa thì sẽ có tin tức!”

Tiêu Vân Bác tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn Thường Hy nói: “Bản Hoàng tử là muốn Ngu Thượng nghi tự mình đi!”

“Hồi bẩm Ngũ hoàng tử, Thái tử gia đã từng nói không cho phép nô tỳ tùy tiện rời khỏi Doanh Nguyệt điện, chức trách của nô tỳ chính là trực gác ở đây. Ngũ hoàng tử cũng biết, Thái tử gia phụng chỉ giám quốc, thư phòng là nơi quan trọng nhất trong các nơi quan trọng, nô tỳ không dám tự tiện từ bỏ chức trách!” Thường Hy nhẹ nhàng ném một mồi câu, bọn họ như thế tức là vội vàng muốn biết được tình huống của Tiêu Vân Trác.

Quả nhiên Thường Hy thấy được một tia sáng lóe lên trong mắt Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật. Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy thật lâu không nói, ánh mắt trong suốt kia thoáng qua vài tầng sóng gợn. Tiêu Vân Thanh thì đơn giản hơn, hắn đối với mấy cái thư phòng gì gì đó là không có hứng thú, càng không cho là Tiêu Vân Trác sẽ trốn ở trong thư phòng, vốn là muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến lời nói của Lệ Bình cho nên vẫn phải tiếp tục ngồi xuống.

Nói gì đến Thường Hy thua thiệt, hắn không có chút nào cảm thấy tiểu hồ ly kia có điêm nào thua thiệt, từng câu từng câu đều kín kẽ không lọt một chút gió khiến cho người khác không cách nào nắm được chuôi.

“Ta nghe nói Tứ ca có một bộ bút tích của Vương Hi Chi, thừa dịp mọi người đều ở đây, ta muốn được mở rộng tầm mắt!” Vừa nói liền thẳng tắp hướng thư phòng xông vào, một chút cũng không để ý tới ngăn trở của Thường Hy. Sát cạnh thư phòng đúng là phòng ngủ của Tiêu Vân Trác, Tiêu Vân Bác tựa hồ một bước chân cũng không yên, nhất thời ngã đi vào.

Tiêu Vân Dật vừa thấy liền đẩy Thường Hy ra, cố làm như quan tâm nói: “Ai da, Ngũ đệ làm sao lại không cẩn thận như vậy, để ta đỡ đệ!” Vừa nói cũng vừa sải bước vào phòng. Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh thấy tình huống hỗn loạn liền lập tức theo tới, thật là người người chen nhau cực kỳ náo nhiệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.