Chương trước
Chương sau
Thường Hy bị đẩy sang một bên, ở phía sau hô to: “Ngũ hoàng tử… Đại hoàng tử, các vị đây là muốn làm cái gì? Cố tình đột nhập phòng sao? Các vị đây không phải là muốn giết chết nô tỳ sao? Nếu như bị Thái tử gia biết, cái mạng này của nô tỳ cũng không cần giữ lại nữa rồi!”

Thường Hy càng nói như vậy, Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật càng cho rằng Tiêu Vân Trác đang ở bên trong, hai người vội vã đi vào bên trong. Kết quả là bị vấp ở cửa, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cảm thấy rất là mất mặt, nhưng là nhất thời ai cũng không chịu lui về phía sau một bước. Tiêu Vân Triệt cùng Tiêu Vân Thanh nhìn một màn này thì không biết phải làm sao.

Nhãn thần Thường Hy xoay động, nàng vốn cách phòng ngủ không xa, lại thấy hai người kia ai cũng không chịu lui về sau, làm bộ dưới chân lảo đảo hướng hai người kia đánh đến!

Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật đưa lưng về phía Thường Hy nên không nhìn thấy nàng ngã tới. Hai người bị một cỗ lực lượng bất ngờ va chạm vào, mất thăng bằng ngã vào trong phòng. Thường Hy lảo đảo cũng té đi theo, chẳng qua là nàng đã sớm tính toán tốt lắm, coi như té ngã thì cũng có một cái đệm thịt lót lưng. Vì vậy thời điểm Thường Hy ngã xuống rất là dùng sức nện vào trên lưng hai người kia!

Tiêu Vân Bác và Tiêu Vân Dật bất chợt bị vấp, đang muốn đứng dậy lại bị Thường Hy áp đảo xuống, coi như là đạp trở lại luôn, thật là bị đau đến không nhẹ. Cần biết rằng mặt đất dưới kia vô cùng cứng rắn, nền gạch mài bóng loáng a, rơi vào là cực kỳ lợi hại, vì vậy càng thêm căm tức, một cỗ oán khí đều dồn lên Thường Hy.

Thường Hy bây giờ còn không biết được suy nghĩ của bọn họ, thấy gian kế của mình được thành hiện thực, trong lòng thống khoái vô cùng! Nhìn cô nãi nãi đây đây dễ bắt nạt hả? Đây chính là đáp án đó! Suy nghĩ một chút còn chưa có hả giận, nếu đổi là người khác thì nàng đã sớm lăn thêm một vòng trên người bọn họ rồi! Nhưng là lúc nàng làm bộ sửng sốt đứng dậy, chân lại đạp hai cước xuống bên dưới! Hai cước này, một cái đạp lên lưng Tiêu Vân Dật, một cái khác lại hung hăng dẫm lên bả vai Tiêu Vân Bác!

Đừng bảo là hai người còn đang nằm trên mặt đất, chính là Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh cũng coi như được mở rộng tầm mắt, Thường Hy này cũng quá lớn mật đi? Kia chính là Hoàng tử đấy!

Thường Hy nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của hai người, trong lòng sớm đã vui mừng hò hét, nhưng là giờ phút này trên mặt nàng vẫn còn mang theo thần sắc kinh hoảng chưa hồi phục lại, trong lúc bất chợt hét rầm lên, hô lớn: “Người đâu mau tới a… Mau tới a!… Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử bị ngã xuống rồi!… Mau tới a!!!” Ngươi hung ác đi cho ta xem!

Ngũ Hải đã sớm chờ ở bên ngoài lập tức đem người tiến vào, một đoàn cung nữ thái giám đồng loạt đứng ở cửa, thấy trường hợp như vậy nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Nhất là hai vị Hoàng tử đã chứng kiến từ đầu đến cuối kia, thật đúng là tròng mắt muốn rớt ra ngoài!

Thường Hy biết mình quá lớn mật rồi, nhưng nàng là người có cừu tất báo. Tục ngữ đã nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, mặc dù nàng không phải là tiểu nhân nhưng lại là nữ nhân nổi danh tiểu nhân, có cừu không báo không phải là thục nữ, nhất là cơ hội lại đang ở trước mắt, bỏ qua nàng mới là kẻ ngu đấy!

Ngũ Hải là người đầu tiên phục hồi thần trí, cho đám người bên cạnh tiến lên như ong vỡ tổ, luống cuống tay chân đem hai người đỡ dậy, sau đó rất lưu loát khiêng tay khiêng chân đem hai người tống xuất ra ngoài, hành động gọn gàng lưu loát cho đến khi cửa phòng ngủ được đóng lại như cũ một lần nữa mới dừng lại.

Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật hung hăng nhìn chằm chằm Thường Hy. Hôm nay thật là mất mặt đến tận xương, nhất là thời điểm hai người nhìn vào bên trên giường ngủ, rất sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả một túm lông cũng không có, càng thêm căm tức muốn chết! Tức giận trong lòng tất nhiên là đổ cả lên đầu tên đầu sỏ gây ra vụ này – Thường Hy! Hôm nay đúng thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc, mới vừa rồi nghe Thường Hy nhắc đến thư phòng, cho là Tiêu Vân Trác sẽ ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ. Thời điểm bước tới Tiêu Vân Bác liếc mắt nhìn thấy trong thư phòng không có một người, lúc này mới làm bộ cố ý ngã nhào vào phòng ngủ để xem một chút, không nghĩ tới… Không nghĩ tới Ngu Thường Hy đáng chết này lại khiến hắn mất mặt như vậy!

Gương mặt Tiêu Vân Dật cũng là vô cùng xanh mét. Hắn tung hoành hơn hai chục năm, thật chưa có nữ nhân nào dám ở trên lưng của hắn giẫm bước qua, vì vậy nhìn thấy Thường Hy lửa giận lại tăng cao ngùn ngụt. Hắn đường đường là một Hoàng tử lại bị một cung tỳ giẫm lên thân thể, sau này sao có thể ngẩng mặt nhìn người khác đây?

Thường Hy biết hai người kia nhất định sẽ khiến nàng chịu nhục để lấy lại thể diện cho bọn họ, nhưng nếu nàng đã dám ra chiêu này thì cũng tính đến đoạn không để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Vì vậy sau khi thấy được thần sắc hai người kia, lại đi tiếp bước thứ hai. Lúc này nàng thật hâm mộ bản lãnh của Mạnh Điệp Vũ, nói khóc là có thể khóc, đáng thương cho nàng hiện tại không khóc nổi, chỉ muốn cười. Vì để làm cho giống thật, mượn ống tay áo hung hăng nhéo cho mình một cái thật đau, đau đến nỗi nước mắt của nàng lập tức chui ra, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: Tiêu Vân Trác đáng chết, về sau anh phải trả lại gấp bội cho tôi, đau chết mất!

“Nô tỳ đã sớm nói các người không thể đi vào, hiện tại thì tốt rồi, trong phòng cũng đã bị các người làm cho rối loạn… Khung cửa cũng bị tổn hại… Nô tỳ bị té coi như xong, nhưng là các người không được sự cho phép lại tiến vào phòng của Thái tử gia… Thái tử gia ghét nhất có kẻ tiến vào phòng ngủ của ngài ấy, cái này nếu như để ngài ấy biết thì nô tỳ cũng không sống được… Các vị nếu là ghét bỏ nô tỳ thì trực tiếp đuổi nô tỳ ra là được, cứ phải hãm hại nô tỳ như thế sao? Coi như làm nô tỳ không có thể diện, không ai đem lời nói của nô tỳ để vào trong lòng còn chưa tính, ai bảo thân phận nô tỳ thấp hèn đây? Nhưng là các vị lại không nể mặt Thái tử gia, đại náo Đông cung, còn cố ý khiến nô tỳ phạm vào tội lớn tày trời! Nếu như chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng để ngài phân định phải trái đúng sai, các vị cố ý bức tử nô tỳ nhưng nô tỳ cũng không phải là người mặc cho kẻ khác muốn làm thế nào thì làm, có chết cũng phải chết quang minh chính đại, không thể để cho các vị đổ lên đầu nô tỳ tội danh bát nháo được!…” Thường Hy nói xong còn giống như thật sự muốn kéo tay áo hai người lôi đi ra ngoài. Dầu gì nàng cũng là Thượng nghi Đông cung do chính Hoàng thượng thân phong, muốn giết nàng người khác cũng không dám hạ thủ quá rõ ràng. Hôm nay nàng liều mạng nói những lời này cũng chính là muốn cho hai kẻ kia hiểu, tránh cho ngày sau lại muốn dây dưa cùng nàng!

Tiêu Vân Bác biết mình từ trước đến nay vốn là kẻ giỏi nhất chuyện đổi trắng thay đen, nhưng lúc này nghe được lời Thường Hy nói thì không khỏi ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn nào có khi dễ nàng? Rõ ràng là nàng khiến cho hắn và Đại hoàng tử ngã nhào xuống đất lại còn mạnh mẽ bước lên lưng hai người, giày xéo tôn nghiêm của bọn họ, thế nào nghe từ trong miệng nàng thì lại giống như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt rồi hả? Này còn có thiên lý hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.