Tại trụ sở chính của tập đoàn "Khải Hoa", phòng tiếp khách VIP, đặc biệt yên tĩnh. Hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt, ngăn cách bởi một chiếc bàn dài màu trắng, được tạo ra từ một nhà thiết kế nổi tiếng, hình dạng không theo quy tắc, trông giống một đám mây. Hai đôi mắt thuộc về hai thân thể phái nam khác nhau, ánh nhìn giao nhau trong không trung, không khí ngưng tụ lại thành băng, nhưng rất dễ nhận thấy, một đôi mắt đen thâm trầm, khí thế mạnh mẽ, đè bẹp khí thế bên kia xuống mức thấp nhất. Dương Tư Dĩnh cúi đầu, cầm một ly nước trong tay, đôi mắt long lanh run rẩy, thỉnh thoảng nâng lên, nhìn qua sắc mặt khó coi của Hứa Duy Văn, lập tức lại cúi xuống. Hoắc Tử Thực giang cánh tay ra, ôm chặt lấy thân thể mềm mại càng áp chặt vào ngực anh, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Duy Văn, công bố chủ quyền không thể xâm phạm. Sắc mặt Hứa Duy Văn biến thành màu đen nhìn chằm chằm Dương Tư Dĩnh: "Tư Dĩnh, em làm sao vậy?" Anh không hiểu nổi, cô rất chán ghét Hoắc Tử Thực, ngay cả nhìn Hoắc Tử Thực cũng không tình nguyện, tại sao lại trở nên thân mật với anh ta như vậy? "Tôi vừa mới giải thích rồi, sau khi Tư Dĩnh bị tai nạn xe, bởi vì đầu bị va chạm mạnh, nên mất trí nhớ một phần, đối với cô ấy bây giờ, anh đã trở thành người xa lạ." Hoắc Tử Thực bình thản nói. "Anh cho rằng bây giờ đang diễn phim điện ảnh sao?" Hứa Duy Văn không tin chút nào, vì tức giận mà khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo. "Có phải anh làm gì cô ấy không?" Hoắc Tử Thực nhún nhún vai: "Anh không tin, không sao cả, chỉ cần anh biết rằng, dù trước kia quan hệ giữa anh và Tư Dĩnh là gì, cô ấy đã từng hứa hẹn với anh điều gì, đều là chuyện đã qua..., cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ không để cho người đàn ông khác đụng đến một đầu ngón tay của cô ấy." Sự tức giận cùng đố kị tràn đầy trên mặt Hừa Duy Văn, Dương Tư Dĩnh sợ hãi nhận thấy người đàn ông kia thực sự yêu "Dương Tư Dĩnh đã chết." "Tư Dĩnh đã nói, hai người chỉ là vợ chồng có tiếng mà không có miếng, hơn nữa cũng đã có thỏa thuận cuộc sống đường ai nấy đi, nếu như bí mật có người khác, cũng sẽ không can thiệp..." "Trò chơi kết thúc." Hoắc Tử Thực lạnh lùng nâng lên mày rậm. "Không!" "Nếu như ý đồ của anh là tiền, ra giá đi, tôi sẽ trả cho anh." "Khốn kiếp, anh coi tôi là loại người gì hả?" Hứa Duy Văn tức giận nhảy lên, nếu ở giữa không phải là chiếc bàn quá dài rộng, anh đã sớm nhào qua bóp lấy cổ họng của Hoắc Tử Thực. "Nếu không thì là cái gì? Không phải được nuôi đến mặt mũi trắng trẻo sao." Hoắc Tử Thực khinh miệt cười lạnh. "Hoắc Tử Thực, anh không sợ tôi nói với truyền thông chuyện giữa tôi và vợ anh sao?" Hứa Duy Văn bị chọc tức hoàn toàn bởi thái độ khinh thường của Hoắc Tử Thực. Không ngờ, khóe môi của Hoắc Tử Thực lại nhếch cao hơn, đáy mắt chứa sự khinh miệt không giảm mà còn tăng lên. "Muốn tung tin xin cứ tự nhiên, tôi không quan tâm, chỉ là huyên náo lên thì mọi người đều khó coi, tôi cũng không thua thiệt gì, tôi có thể sẽ kiện anh tội quấy rối gây tổn hại danh dự gia đình tôi, sẽ khiến anh thân bại danh liệt, bên phía truyền thông cũng sẽ đào ra mọi chuyện xấu của nhà anh từ tổ tông tám mươi đời, báo chí một phen viết bài, vợ chồng tôi chỉ cần mở cuộc họp báo, tay trong tay thể hiện hai chúng tôi yêu thương nhau như cũ, tin tưởng lẫn nhau, qua mười ngày nửa tháng, ai còn nhớ đến vụ tai tiếng này?" Hứa Duy Văn như đỉa phải vôi, bị lời nói của Hoắc Tử Thực kích thích, nhưng không nói được lời phản kích. Cái thế giới này chính là bất bình đẳng, người có tiền có thể một tay che trời. "Tư Dĩnh yêu tôi, tôi cũng yêu Tư Dĩnh, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ ra tôi." Hứa Duy Văn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm người đẹp đang nép trong ngực Hoắc Tử Thực. "Vậy anh cứ từ từ chờ đi." Hoắc Tử Thực nhìn Hứa Duy Văn một cái, giọng điệu tràn đầy châm biếng. Dương Tư Dĩnh cúi mặt xuống, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầy nhìn về phía Hứa Duy Văn, một thời gian ngắn không khí trầm xuống làm cho người ta hít thở không thông, tiếng bước chân nặng nề vang lên. "Anh ta đi rồi." Hoắc Tử Thực nhìn xuống mái đầu nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô. "Làm thế nào bây giờ?" Dương Tư Dĩnh khẩn trương nâng mắt nhìn anh. "Cái gì mà làm thế nào?" Giọng điệu của anh vô cùng lười biếng. "Nếu anh ta thật sự nói với truyền thông chuyện đó, thì nên làm thế nào?" Cô lo lắng đến độ mà hốc mắt hồng hồng, trong lòng thắt chặt, không nghĩ được thế giới của người có tiền phức tạp thế nào. "Yên tâm đi, anh ta không dám đâu." Giọng nói chắc nịch như chặt đinh chém sắt khiến Dương Tư Dĩnh sững sờ, đôi mắt lóng lánh nước khẽ chớp mấy cái, không tiếng động hỏi anh. Nét mặt cô ấy giống như con mèo nhỏ dễ thương, làm cho ngực người đàn ông nóng lên, ngón tay đang quấn lấy lọn tóc dài, di chuyển đến bụng cô, xoa nhẹ. "Hứa Duy Văn yêu em..., không đúng, anh nói sai, phải nói là yêu Dương Tư Dĩnh đã chết kia." Vừa rồi ánh mắt của Hứa Duy Văn rõ ràng là ánh mắt thâm tình tới tận xương, kẻ ngu cũng nhìn ra được, anh ta là thực lòng yêu Dương Tư Dĩnh, mới cố ý uy hiếp tiết lộ cho truyền thông, chỉ là bởi vì đố kỵ người chồng là anh. Có người đàn ông thật lòng yêu Dương Tư Dĩnh đã chết kia, anh cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng rất xin lỗi, Dương Tư Dĩnh hiện tại thuộc về anh chăm nom, còn cái người chết đi kia để lại một sổ nợ rối mù, anh cũng không thèm so đo, cũng không lãng phí tâm tư để ý. "Được rồi, không nói đến anh ta nữa." Hoắc Tử Thực đẩy nhẹ cô ra, ngón tay dài nâng cằm cô lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm. Mỗi khi cô bị đôi mắt sâu cùng thâm thúy của anh nhìn, hai gò má của cô sẽ lặng lẽ đỏ ửng, gương mặt trắng trẻo của cô không cần tô phấn mà lại càng xinh đẹp. Giống như đóa hoa đang chờ đợi người đến hái, một đóa hoa nở rộ. Đôi mắt đen càng trầm xuống, trở lên càng đen hơn, đó là bản năng của giống đực, khát vọng xâm lược, đang quấy phá trong cơ thể anh. "Em vi phạm ước định." Bàn tay bình thản xoa nhẹ vòng eo từ từ đi lên, như có như không xoa lấy bầu ngực tròn, giọng điệu của anh trờ lên nghiêm nghị, như đang trách cứ, ngón tay lại nhẹ nhàng véo cô một cái. Cô khó chịu khẽ nhúc nhích thân thể, cổ họng có chút khát, gò má càng đỏ như cánh hoa diễm lệ. "Thật xin lỗi... Em chỉ muốn gặp anh." "Anh nói rồi, trừ ở nhà, chúng ta không nên gặp nhau ở bên ngoài." Ngón tay dài thăm dò vào trong cổ áo cô, cách áo lót ren, vuốt ve vú trắng tròn trịa. "Em hiểu rõ, nhưng..." Nhưng giờ cô quá lệ thuộc vào anh, kể từ khi anh biết bí mật của cô, mỗi khi cô gặp phải khó khăn, đều là anh giải vây giúp cô. Giúp cô ngăn cản Dương Minh Vượng vẫn muốn con gái quay lại công ty đi làm, giúp cô ngăn cản Dương phu nhận vẫn muốn tìm con gái uống trà trưa, giúp cô ngăn cản một đống thiên kim hẹn hò cô đi dạo, nói chuyện bát quái. Cô đã cố gắng học để trở thành Dương Tư Dĩnh, dùng đồ ăn thức uống, tất cả thói quen, nhưng cá tính này, sao có thể muốn nói thay đổi liền thay đổi được. Cô không học được cá tính hư hỏng tùy hứng ương ngạnh của cô gái được chiều chuộng. Trước đó còn có thể nói dối rằng, sau tai nạn xe cộ, thân thể chưa bình phục vẫn còn yếu, nên vẫn không phát ra tính tình, nhưng mấy tháng đã trôi qua, ngoại thương nội thương đều đã khỏi hẳn, không có lý gì, cô từ một con báo đốm hoang dã biến thành một con cừu con ngoan ngoãn. Hơn nữa, đối với những thương hiệu nổi tiếng, và những hình thức vận hành tài chính, nửa chữ cô cũng không biết, cô rất sợ đối mặt với những thứ đó. Những thứ này, Tử Thực đều biết. Anh vẫn đang giục cô nhanh chóng thích ứng được cuộc sống của Dương Tư Dĩnh, không ngừng giải vây giúp cô, giúp cô ngăn cản rất nhiều phiền toái, để cho cô có thời gian thích ứng những thói quen này. Từ từ, cô liền lệ thuộc anh, mọi chuyện đều hỏi ý kiến của anh, chỉ cần anh không ở bên cạnh liền cảm thấy cô đơn và lo lắng. "Nhưng mà cái gì?" Đôi môi anh dính chặt vào đôi môi của cô, gần đây anh trở nên mê muội bởi vẻ ngoài thành thục nhưng nội tâm non nớt của cô. Cô chính là người vợ lý tưởng trong suy nghĩ của đàn ông, thân thể thành thục đầy đặn, linh hồn trẻ tuổi ngây thơ, mâu thuẫn kì diệu, cũng là hấp dẫn trí mạng của đàn ông. "Em muốn gặp anh." "Muốn nhiều không?" Giọng trầm thấp, khàn đặc thâu tóm con cừu nhỏ non nớt ngây thơ. "Em.. Tử Thực..." Cô chỉ có thể bất lực mà kêu tên anh, giống như mỗi lần gặp gỡ đều không biết phải làm sao, khi gặp vấn đề khó khăn theo bản năng cô đều muốn tìm anh. Anh không phải không biết, cô quá lệ thuộc anh, lại tin tưởng anh, chính là như vậy, cho nên đặc biệt thấy thú vị khi bắt nạt cô. "Nói cho anh biết, em nhớ anh bao nhiêu?" Nụ hôn nóng bỏng dày đặc rơi vào làn da mịn màng nhạy cảm, trằn trọc mút mạnh hai nửa môi hồng. "Tối hôm qua anh không về nhà, em... em..." Chỉ là một đêm, cô lại cảm thấy như bị bỏ rơi, vô cùng bất lực. "Em quá lệ thuộc anh, như vậy cũng không tốt, người hai nhà Hoắc Dương đều không vui khi thấy tình cảm của hai chúng ta quá tốt." Môi mỏng thở ra khí nóng trên vành tai trắng nõn, đầu lưỡi gảy nhẹ, khiến thân thể mềm mại run rẩy nặng nề. Đây là một cuộc hôn nhân kỳ quái, người nhà hai bên không muốn bọn họ sinh hoạt giống cặp vợ chồng bình thường, mấy cuộc điện thoại do người Dương gia gọi tới gần đây, đều nhắc nhở cô phải đề phòng Hoắc Tử Thực. Nhưng... Dù nói thế nào đi nữa, bọn họ là vợ chồng, nào có vợ chồng nào lại không thể yêu nhau? "Em không hiểu, tại sao chúng ta nhất định phải giả bộ giống như người xa lạ?" Cô bị hôn đến mờ mịt, đôi tay nhẹ nhàng khoác lên vai anh, âm thanh trở nên kiều mị, ánh mắt trong veo nhìn anh. "Nhiều chuyện em không hiểu được đâu." Anh mỉm cười nói, đáy mắt đang có hai ngọn lửa thiêu đốt. Chuyện anh muốn dạy cô cũng rất nhiều. Bàn tay theo con đường quen thuộc tùy ý vuốt ve đường cong, tay nhấc lên vạt váy, thăm dò vào bên trong. "Ưm..." Cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng đang xoa nhẹ bụng cô, và một bàn tay cũng đang dậy sóng nơi giữa đùi. "Tư Dĩnh, em muốn anh không?" Anh há miệng ngậm lấy vành tai trắng muốt của cô, nhẹ nhàng gặm cắn. "Em..." Thân thể mềm mại run lên, cô ngửa cổ lên, khép nửa đôi mắt, lộ ra sự quyến rũ vừa hồn nhiên vừa mê người. Có nhiều đêm, nửa đêm anh vào phòng cô, đã hôn và vuốt ve trêu đùa cô thật nhiều, nhưng chỉ dừng lại ở đó, không tiến thêm bước nữa. "Anh nghĩ muốn em, còn em?" Giọng nói say mê đầy cám dỗ, môi anh di chuyển tới động mạch ở cổ cô, từng chiếc hôn nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, giống như bươm bướm đang bay nhẹ. "Em... em..." Môi mềm ướt át mở ra, trong mắt cô gái là sự xấu hổ, nhưng dục vọng trong cơ thể phái nữ lại là ngọn lửa thiêu đốt. "Em cũng vậy, muốn anh." "Cô gái ngoan." Hoắc Tử Thực nâng khuôn mặt đẹp sắp khóc của cô lên, hung hăng ngậm lấy môi cô, chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào ướt át. Trong khách sạn, phòng "Tổng thống" cao cấp, trên giường, trước đó đã có người phục vụ rắc những cánh hoa hồng lên trên, đặt sâm banh cùng chocolate trên tủ nhỏ bên đầu giường, còn bàn bên ngoài cũng bày đầy thức ăn ngon tinh xảo cùng rượu vàng đỏ, ai cũng nhìn ra được, đây là chuẩn bị sự lãng mạn dành cho người yêu. Qua khung cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy cảnh đêm, trên bầu trời bên ngoài cửa sổ lấp lánh vô số ánh sao, phía dưới là thành thị hãm sâu trong đêm tối phồn vinh. Hai người không phải người tình, mà là vợ chồng được luật pháp công nhân,... Nhưng mà lại giống như cặp tình nhân bí mật vụng trộm, hẹn hò bí mật trong khách sạn. "Ưm... Tử Thực... Nhẹ, nhẹ một chút..." Cơ thể phái nữ mềm mại tuyết trắng, bất lực chống lên cửa kính phòng tắm. Ở sau cô, một thân thể cường tráng ép nhẹ, đôi tay vòng qua phía trước, khẽ xoa cặp vú, môi nóng bỏng nghiêng nghiêng gặm hôn một bên cổ của cô. Hôn cắn lúc nặng lúc nhẹ, khiến cơ thể cô mềm nhũn, nhiều khi anh cắn mạnh hơn một chút khiến cô hơi đau. Hoắc Tử Thực ôm lấy cô gái trước ngực, dùng ánh mắt nóng bỏng vuốt ve cô, một tay đi vòng qua phía trước xoa nắn vú đầy đặn, một tay kia vuốt ve lưng bóng loáng, ngón tay thon dài linh hoạt cởi móc áo lót. Cô nhỏ giọng hô lên, áo lót có tác dụng che đậy bị kéo xuống, cơ thể run rẩy bị quay qua, đối diện với anh. Tóc đen rối loạn buông xuống, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt cô đã đỏ hồng, đôi tay giữ chặt hông cô, lôi cô lại gần mình, đem thứ cứng rắn kia chống lên bụng cô. "Tử Thực..." Cô lo sợ cắn môi, đôi mắt đầy nước mông lung lưu chuyển. "Đừng sợ, để cho anh nhìn em thật kỹ." Ánh mắt của anh vô cùng xâm lược. Vạch hai cánh tay cô đang che ra, anh chen về phía trước, làm lưng cô dựa vào cửa kính, thủy tinh lạnh lẽo khiến cô khẽ run, nhưng từ bên trong cơ thể vẫn không ngừng thoát ra khí nóng. Cặp vú tuyết trắng tròn đúng thẳng, nụ hoa là hai nụ hoa anh đào, vì trong không khí có nhiều hơi nước mà ươn ướt, khi anh tà khí nhìn chăm chú, chúng lặng lẽ gắng gượng. Cô e lệ rủ mắt xuống, lại đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc. A, ngón tay của anh... "Thật đáng yêu." Ngón tay dài vân vê một nụ hoa, dùng hai ngón tay kẹp lại ma sát, như một dòng điện kích thích, nhạy cảm từ điểm nhỏ chui vào trong cơ thể cô. Cô bất lực ngửa người về sau, thở gấp yêu kiều, có cảm giác xấu hổ, nhưng trong người lại dâng lên khát vọng hừng hực. "Em thật nhạy cảm... nhưng mà, đây là thân thể của người khác, nên rất khó kiểm soát phải không?" Anh xấu xa nhíu mày nhìn cô khó chịu, tóc đen nhỏ nước từng giọt, gương mặt tuấn tú tràn đầy hơi thở cuồng dã, hấp dẫn giống như một cướp biển. "Tử Thực..." Cô ngây thơ nên không hề có khả năng chống đỡ, trái tim trẻ tuổi chỉ có thể trầm luân trong sự quyến rũ của người đàn ông nam tính trưởng thành. "Hư, đừng lo lắng, anh sẽ không làm em bị thương." Anh nở một nụ cười mê hoặc, nháy nháy mắt mấy cái với cô. Nhưng, cử chỉ càn rỡ của anh, làm cho cô không buông lỏng nổi. "Không..." Cái miệng nhỏ nhắn thở gấp bật ra tiếng nói yêu kiều, cô thấy anh cúi đầu, dùng môi mỏng ngậm một bên vú, khoái cảm mãnh liệt giống sóng biển dữ dội kích thích cô. "Bảo bối, em thật ngọt." Lưỡi anh đang cuốn lượn quanh nụ hoa cô gắng gượng, liếm láp, một tay nâng một bên vú trắng, tận tình xoa nắn. Thân thể mềm mại trắng như tuyết không đỡ được sự vui thích, dần dần biến thành màu hồng phấn. Cô khó chịu lắc nhẹ vòng eo, bàn tay nắm chặt cánh tay anh, tiếng rên rỉ quyến rũ tận xương tủy tràn ra. Cô bị lạc trong ham mê tình dục càng trở nên xinh đẹp... Hoắc Tử Thực nâng đôi mắt đen tà mị, ngực được lấp đầy cảm xúc không rõ tên. Xế chiều hôm nay, trong điện thoại cô cầu cứu anh, là tin tưởng hoàn toàn, và hoàn toàn lệ thuộc, lại khiến anh đau lòng. Anh thật sự cho rằng cô gặp phải chuyện nguy hiểm, trái tim anh thắt lại vì cô, mất đi sự tỉnh táo cùng thanh lịch thường ngày của bản thân, như kẻ điên chạy về phía cô... Chết tiệt! Chắc anh bị điên rồi. Đối với anh, phụ nữ chỉ là công cụ để anh giải phóng dục vọng. Từ nhỏ anh được dạy bảo là không được lãng phí tâm tư trên người phụ nữ và hôn nhân chỉ là một cuộc buôn bán có lợi ích, anh vẫn luôn tin vào quan niệm như vậy. Nhưng Dương Tư Dĩnh trước mặt anh bây giờ, cô gái mềm mại, nhu nhược trong thân thể thành thục, cứ trêu chọc, trêu chọc, lại trở thành anh để ý quan tâm cô. Cảm giác này, sẽ không kéo dài, chỉ là nhất thời thôi. Hoắc Tử Thực tự cho mình một lời nhắc nhở, để không cho cảm xúc kia như dịch bệnh tràn vào tận đáy lòng. Phụ nữ chỉ là một biểu hiện của ham muốn, mà cô lại là vợ của anh, cùng lên giường với cô thì có làm sao? Chỉ là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hoàn toàn hợp lí. (muanho: sao mưa thấy bi ai quá đi... anh nghĩ vậy là sao???) "Lạnh quá..." Dương Tư Dĩnh nói nhỏ, khuôn mặt hồng hồng, đôi chân dài thon nhỏ run rẩy. "Tin tưởng anh, chút nữa em sẽ nóng không chịu nổi." Chồng cô nở nụ cười, ôm cô vào bồn tắm chưa đầy nước ấm. Hai người trần chuồng, nhưng nửa dưới vẫn mặc quần lót, ngâm trong nước, quần lót ren mềm mại dán chặt mông, bao quanh phác thảo hình dáng mật cốc. Mà anh, cương cứng to lớn chống lên quần lót tạo thành túp lều nhỏ, sau khi nước thấm ướt, vải vóc quấn quanh phái nam hùng vĩ, đủ khiến cho phụ nữ hưng phấn muốn nhũn ra. Vừa trượt vào bồn tắm, thân thể cô được nước nóng bao quanh, cằm được nâng lên, bờ môi non mềm bị nuốt chửng, chiếc lưỡi nóng ẩm quét qua lại thành một nhịp điệu trong miệng cô, dụ dỗ chiếc lưỡi thơm tho lộ ra, cùng anh truy đuổi. Trong thời gian này, anh vẫn rất kiên nhẫn hướng dẫn cô, đầu tiên là hôn môi, sau đó là nhiệt tình vuốt ve, từng bước từng bước khai phá khát vọng trong cơ thể cô. Ở phương diện này, cô không phải là một sinh viên thông minh, hơn nữa rất chậm hiểu, lúc nào anh cũng phải đè xuống dục vọng, từ từ dẫn dụ trêu đùa, cô mới có thể theo kịp anh. Có lẽ do tính cách của cô nhút nhát dễ dàng lùi bước, trắng trắng mềm mềm, nên cô ấy giống như một con thỏ trăng. Một con thỏ trắng nhỏ sắp bị con sư tử hư nuốt sạch. Dương Tư Dĩnh cảm giác như muốn bốc hơi, lưng cô dựa vào cạnh của bồn tắm, đôi tay trôi lơ lửng ở mặt nước, nhìn anh nâng lên cặp vú đầy đặn, vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, dùng ngón tay ép nhẹ nụ hoa đỏ thắm, hoặc dùng móng tay cào nhẹ. Khí nóng cùng khoái cảm đồng thời xông tới, cô khó chịu cắn chặt môi. "Đừng nhịn, anh muốn nghe em kêu ra." Anh lười biếng nâng mắt, đầu lưỡi lại hạ xuống lướt qua nụ hoa đang gắng gượng, đảo quanh quầng vú màu hồng nhạt. "Ưm..." Đôi mắt to tràn đầy nước cùng sương mù, giống như một viên kim cương trong nước, răng trắng muốt lại cố chấp cắn chặt môi mềm mại. Mặc dù cô nhút nhát, trong phương diện này cũng vô cùng dè dặt, thường bị anh trêu chọc đến khó kiềm chế, nhưng vẫn liều mạng nhẫn nại. "Tư Dĩnh, há miệng ra." Anh dời lên, bàn tay giữ chặt gáy cô, khuôn mặt cúi xuống, cười xấu xa, thổi một hơi lên môi cô. Mặt đẹp ửng hồng, đôi mắt trong như nước nhìn anh, rất chậm, đôi môi cắn chặt từ từ buông lỏng. Sau đó, anh đặt môi lên, đưa lưỡi vào trong, hút lấy chất lỏng ngọt ngào, một tay xoa lấy vú tròn, tiếp tục khuấy đảo kích thích khát vọng trong cơ thể cô. Tình dục và tình yêu, tình yêu và ham muốn, làm mờ ranh giới.... "Tử Thực, không cần..." Cảm thấy bàn tay của anh đang đi xuống, bao lấy quần lót viền tơ, cô khẩn trương đè mu bàn tay của anh. "Em muốn." Anh dịu dàng bá đạo sửa lại, cường ngạnh kéo quần lót của cô xuống. Cô nghĩ trốn, nhưng lại không có đường để chạy, đôi tay che kín khuôn mặt vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, thân thể cảm giác được bàn tay anh còn nóng hơn cả nước, đi vào giữa hai chân cô, khám phá hai cánh hoa mềm mại. "Ưm..." Ngón tay dài vân vê mật hạch, cô giống như chạm phải điện ưỡn người lên, cùng thời khác đó nước mắt liền chảy xuống. Nhìn phản ứng nhạy cảm của cô, mắt Hoắc Tử Thực trầm xuống, nghiêng người mút chặt miệng cô, ngón tay lẻn vào nhục huyệt tràn lan thủy triều, vẽ nhẹ lượn quanh tròn. "Tử Thực... Ưm... Không... sẽ đau..." Lưỡi của cô bị anh cuốn lấy, chỉ có thể phát ra từng tiếng nghẹn ngào. "Thả lỏng thì sẽ không bị đau, tin tưởng anh?" Qua một hồi vuốt ve, cô vợ trẻ của anh cũng thoáng buông lỏng, không quá chặt chẽ nữa, mà dục vọng của anh cũng bành trướng tới cực điểm. Anh ôm lấy cô, đi tới vách tắm, dùng tay mở vòi nước, điều chỉnh độ mạnh yếu, trên đỉnh vòi sen phun từng chuỗi từng chuỗi nước như trân châu, tung tóe vẩy lên hai người. Cô đỏ mặt, không dám nhìn vào khuôn ngực rắn chắc, trên người anh chỗ nào cũng cứng rắn, da thịt ngăm đen bóng loáng dưới ánh đèn... Mắt lơ đãng dịch chuyển, chạm đến to lớn được vải đen bao quanh, tầm mắt như chạm phải bỏng nhanh chóng chuyển dời. Cô khẩn trương sắp chết ngạt, không có cách nào nghĩ được chuyện sắp xảy ra. Anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm gương mặt cô ngượng ngùng, kéo tay cô, đặt lên côn thịt đang phấn khởi dựng thẳng. "Cởi xuống giúp anh." Lồng ngực đẩy về phía trước, đè lên bầu ngực trắng mềm, nụ hoa mềm mại bị anh kéo ra, anh chậm rãi thổi vào tai cô. Tay nhỏ bé run rẩy, muốn bỏ ra lại bị anh ép chặt, bất đắc dĩ, cô ngoan ngoãn làm theo. Kéo nhẹ quần lót màu đen, kéo xuống dưới... Cột nước đột nhiên dừng lại, cô kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy anh cười đến đẹp trai quyến rũ, nhưng có chút tà ác. "Em chịu mở mắt rồi hả?" Anh nhướn mày lên. "Em... chúng ta làm được không?" Cô quá lo lắng đến thở cũng dữ dội, khóe mắt lặng lẽ nghiêng xuống nhìn, vừa chạm tới to lớn đứng thẳng, cả người cô vội vàng tựa ra phía sau. Cơ thể đàn ông mạnh mẽ áp về phía trước, giam cầm cô trong ngực và bức tường, phân thân chống lên bụng mềm mại, ma sát nhẹ. "Trừ phi em muốn thấy anh đi tìm phụ nữ khác." Anh vô cùng dịu dàng nói. Một chút đau nhói chui vào trái tim, cô cắn môi, nối sợ hãi của tình yêu trở thành ghen tuông. Cô không muốn anh đi tìm người phụ nữ khác, không muốn anh làm chuyện đó với người phụ nữ khác. Đột nhiên sự lo lắng ấy kích thích cô, trái tim đau thắt lại, cô mạnh dạn ôm chặt anh, nhón chân lên, đưa môi lên. Bàn tay anh giữ chặt eo cô, anh tiếp nhận nữ đày tớ phục vụ quân vương, lười biếng mà bị động để cô mút hôn vụng về. Vô cùng đơn thuần, dò xét một chút, liền có thể thấy rõ tâm ý cô đối với anh. Xem ra, vợ của anh rất thích anh, vô cùng thích, vừa nghe thấy anh muốn đi tìm người phụ nữ khác, liền bỏ qua sự dè dặt, chuyển thành chủ động quyến rũ. "Tư Dĩnh, em thật đáng yêu." Anh bị mê hoặc cùng vui sướng bởi phản ứng thuần khiết của cô, bàn tay nâng lên hông cô, phân thân cường tráng xâm nhập vào giữa hai chân trơn mềm của cô. "Ưm..." Hoa âm nhạy cảm bị to lớn nóng rực ma sát, thân thể mềm mại run lên, không thể đứng vững, cô chỉ có thể dùng đôi tay bám chặt lấy cổ cùng vai anh. Hoắc Tử Thực chôn đầu ở cổ thơm mềm của cô, nhẹ liếm qua lại da thịt mềm mại, để lại những vết nhỏ màu đỏ. Cô thơm như vậy, ngọt như vậy, phản ứng trẻ trung ngây ngô càng làm cho anh kích động. Vui vẻ ngâm nga trong phòng tắm, phân thân giữa đùi anh ngày càng cương cứng sưng lên, anh mút nụ hoa ngọt ngào, một tay xoa nắn bên kia, vuốt ve nhẹ nhàng. Trong cơ thể, dục vọng được đốt cháy đến đỉnh điểm, anh kéo một chân của cô ra, nâng mông căng trong lên, đem phái nam to lớn đẩy vào trong mật huyệt mềm mại. "A..." Cô nhạy cảm run rẩy mãnh liệt, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt quyến rũ như đóa hoa nở rộ tuyệt đẹp. Trước tiên, nhục côn nóng bỏng ma sát cạnh ngoài hoa huyệt, khiến ái dịch nóng ấm chảy ra nhiều làm dịu đỉnh đầu nhục côn, anh đem một ngón tay thăm dò vào trong, ma sát nhẹ lối vào khiến chúng ứa ra nhiều mật dịch, khoái cảm cuồn cuộn tới. "Ưm... Tử Thực... A..." Rên rỉ đứt quãng, anh còn chưa vào cơ thể cô một cách chân chính, chỉ mới ma sát nhẹ nơi miệng huyệt, cô liền nhạy cảm toàn thân run run. "Bảo bối, thả lỏng, anh sẽ cho em nhiều hơn." Nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú, anh vuốt ve nhiều hơn khiến cô càng dễ trầm luân, biến cô thành một vũng nước xuân. Đôi mắt híp lại, cô nhẹ nhàng rên rỉ, hai tay vô lực buông lỏng trên cánh tay cường tráng của người đàn ông, ngón tay hồng phấn nắm chặt da thịt anh. Thấy ý thức của cô đã mê muội, anh nâng mông của cô lên, đem nhục côn phái nam thẳng tiến về phía trước, đỉnh nhục côn nóng bỏng đẩy hai mảnh hoa ướt nhẹp ra, đụng vào huyệt kính nhẵn mịn. "A..." Cô phát ra tiếng rên yếu ớt, từng giọt nước trên người anh rơi vào trên người cô, giống như dung nham, nóng đến hỏng cả thần kinh cảm giác. Hoa huyệt ngọt ngào bị nhục côn to lớn đè ép, ma sát, đỉnh đầu qua lại, chạm đến những điểm nhạy cảm, chỗ kết hợp tràn ra khoái cảm vui sướng. Cô nhạy cảm như thế, ngọt ngào như thế, vừa vào trong cơ thể ấm áp ướt át của cô, anh liền hoàn toàn mất trí, cuồng bạo đâm mạnh cô. Cô ôm chặt dã thú mất khống chế phía trên mình, ngây ngô đáp lại anh, thân thể tuyết trắng cong lên, chào đón mời mọc, môi hồng ướt át ngâm nga rên rỉ đến tê dại. "Tử Thực... Quá, quá nhanh... A..." Gương mặt mềm mại đầy mồ hôi, hai gò má đỏ tươi, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, cảm giác vui thích trong cơ thể từ từ chồng chất, muốn nổ tung. "Anh biết rõ." Nhưng mà anh không chậm lại được, thậm chí là càng lúc càng nhanh, khiến phân thân to lớn sưng phồng không ngừng đâm vào mật huyệt, như muốn đem một phần của mình khảm thật sâu trong cơ thể cô. Kích thích quá độ khiến nước mắt cô chảy xuống, sau đó bị anh liếm đi. Cô cảm giác mình muốn tan ra, chỉ có thể bất lực môi lưỡi quấn quýt cùng anh, nụ hoa không được vuốt ve mà ma sát lồng ngực anh. "A...." Cuối cùng, cao trào nổ ra, tư vị tuyệt vời khiến cả hai đồng thời rên rỉ. Sau khi cao trào qua đi, cô yếu đuối mờ mịt trong lòng anh, mặc anh ôm cô lên, đi ra phòng tắm, đặt lên chiếc giường lớn rải đầy cánh hoa hồng, tiếp tục dạy dỗ ngọt ngào... Hết chương 4.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]