Tại trụ sở chính của tập đoàn "Khải Hoa", phòng tiếp khách VIP, đặc biệt yên tĩnh. Hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt, ngăn cách bởi một chiếc bàn dài màu trắng, được tạo ra từ một nhà thiết kế nổi tiếng, hình dạng không theo quy tắc, trông giống một đám mây. Hai đôi mắt thuộc về hai thân thể phái nam khác nhau, ánh nhìn giao nhau trong không trung, không khí ngưng tụ lại thành băng, nhưng rất dễ nhận thấy, một đôi mắt đen thâm trầm, khí thế mạnh mẽ, đè bẹp khí thế bên kia xuống mức thấp nhất. Dương Tư Dĩnh cúi đầu, cầm một ly nước trong tay, đôi mắt long lanh run rẩy, thỉnh thoảng nâng lên, nhìn qua sắc mặt khó coi của Hứa Duy Văn, lập tức lại cúi xuống. Hoắc Tử Thực giang cánh tay ra, ôm chặt lấy thân thể mềm mại càng áp chặt vào ngực anh, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Duy Văn, công bố chủ quyền không thể xâm phạm. Sắc mặt Hứa Duy Văn biến thành màu đen nhìn chằm chằm Dương Tư Dĩnh: "Tư Dĩnh, em làm sao vậy?" Anh không hiểu nổi, cô rất chán ghét Hoắc Tử Thực, ngay cả nhìn Hoắc Tử Thực cũng không tình nguyện, tại sao lại trở nên thân mật với anh ta như vậy? "Tôi vừa mới giải thích rồi, sau khi Tư Dĩnh bị tai nạn xe, bởi vì đầu bị va chạm mạnh, nên mất trí nhớ một phần, đối với cô ấy bây giờ, anh đã trở thành người xa lạ." Hoắc Tử Thực bình thản nói. "Anh cho rằng bây giờ đang diễn phim điện ảnh sao?" Hứa Duy Văn không tin chút nào, vì tức giận mà khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo. "Có phải anh làm gì cô ấy không?" Hoắc Tử Thực nhún nhún vai: "Anh không tin, không sao cả, chỉ cần anh biết rằng, dù trước kia quan hệ giữa anh và Tư Dĩnh là gì, cô ấy đã từng hứa hẹn với anh điều gì, đều là chuyện đã qua..., cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ không để cho người đàn ông khác đụng đến một đầu ngón tay của cô ấy." Sự tức giận cùng đố kị tràn đầy trên mặt Hừa Duy Văn, Dương Tư Dĩnh sợ hãi nhận thấy người đàn ông kia thực sự yêu "Dương Tư Dĩnh đã chết." "Tư Dĩnh đã nói, hai người chỉ là vợ chồng có tiếng mà không có miếng, hơn nữa cũng đã có thỏa thuận cuộc sống đường ai nấy đi, nếu như bí mật có người khác, cũng sẽ không can thiệp..." "Trò chơi kết thúc." Hoắc Tử Thực lạnh lùng nâng lên mày rậm. "Không!" "Nếu như ý đồ của anh là tiền, ra giá đi, tôi sẽ trả cho anh." "Khốn kiếp, anh coi tôi là loại người gì hả?" Hứa Duy Văn tức giận nhảy lên, nếu ở giữa không phải là chiếc bàn quá dài rộng, anh đã sớm nhào qua bóp lấy cổ họng của Hoắc Tử Thực. "Nếu không thì là cái gì? Không phải được nuôi đến mặt mũi trắng trẻo sao." Hoắc Tử Thực khinh miệt cười lạnh. "Hoắc Tử Thực, anh không sợ tôi nói với truyền thông chuyện giữa tôi và vợ anh sao?" Hứa Duy Văn bị chọc tức hoàn toàn bởi thái độ khinh thường của Hoắc Tử Thực. Không ngờ, khóe môi của Hoắc Tử Thực lại nhếch cao hơn, đáy mắt chứa sự khinh miệt không giảm mà còn tăng lên. "Muốn tung tin xin cứ tự nhiên, tôi không quan tâm, chỉ là huyên náo lên thì mọi người đều khó coi, tôi cũng không thua thiệt gì, tôi có thể sẽ kiện anh tội quấy rối gây tổn hại danh dự gia đình tôi, sẽ khiến anh thân bại danh liệt, bên phía truyền thông cũng sẽ đào ra mọi chuyện xấu của nhà anh từ tổ tông tám mươi đời, báo chí một phen viết bài, vợ chồng tôi chỉ cần mở cuộc họp báo, tay trong tay thể hiện hai chúng tôi yêu thương nhau như cũ, tin tưởng lẫn nhau, qua mười ngày nửa tháng, ai còn nhớ đến vụ tai tiếng này?" Hứa Duy Văn như đỉa phải vôi, bị lời nói của Hoắc Tử Thực kích thích, nhưng không nói được lời phản kích. Cái thế giới này chính là bất bình đẳng, người có tiền có thể một tay che trời. "Tư Dĩnh yêu tôi, tôi cũng yêu Tư Dĩnh, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ ra tôi." Hứa Duy Văn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm người đẹp đang nép trong ngực Hoắc Tử Thực. "Vậy anh cứ từ từ chờ đi." Hoắc Tử Thực nhìn Hứa Duy Văn một cái, giọng điệu tràn đầy châm biếng. Dương Tư Dĩnh cúi mặt xuống, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầy nhìn về phía Hứa Duy Văn, một thời gian ngắn không khí trầm xuống làm cho người ta hít thở không thông, tiếng bước chân nặng nề vang lên. "Anh ta đi rồi." Hoắc Tử Thực nhìn xuống mái đầu nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô. "Làm thế nào bây giờ?" Dương Tư Dĩnh khẩn trương nâng mắt nhìn anh. "Cái gì mà làm thế nào?" Giọng điệu của anh vô cùng lười biếng. "Nếu anh ta thật sự nói với truyền thông chuyện đó, thì nên làm thế nào?" Cô lo lắng đến độ mà hốc mắt hồng hồng, trong lòng thắt chặt, không nghĩ được thế giới của người có tiền phức tạp thế nào. "Yên tâm đi, anh ta không dám đâu." Giọng nói chắc nịch như chặt đinh chém sắt khiến Dương Tư Dĩnh sững sờ, đôi mắt lóng lánh nước khẽ chớp mấy cái, không tiếng động hỏi anh. Nét mặt cô ấy giống như con mèo nhỏ dễ thương, làm cho ngực người đàn ông nóng lên, ngón tay đang quấn lấy lọn tóc dài, di chuyển đến bụng cô, xoa nhẹ. "Hứa Duy Văn yêu em..., không đúng, anh nói sai, phải nói là yêu Dương Tư Dĩnh đã chết kia." Vừa rồi ánh mắt của Hứa Duy Văn rõ ràng là ánh mắt thâm tình tới tận xương, kẻ ngu cũng nhìn ra được, anh ta là thực lòng yêu Dương Tư Dĩnh, mới cố ý uy hiếp tiết lộ cho truyền thông, chỉ là bởi vì đố kỵ người chồng là anh. Có người đàn ông thật lòng yêu Dương Tư Dĩnh đã chết kia, anh cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng rất xin lỗi, Dương Tư Dĩnh hiện tại thuộc về anh chăm nom, còn cái người chết đi kia để lại một sổ nợ rối mù, anh cũng không thèm so đo, cũng không lãng phí tâm tư để ý. "Được rồi, không nói đến anh ta nữa." Hoắc Tử Thực đẩy nhẹ cô ra, ngón tay dài nâng cằm cô lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm. Mỗi khi cô bị đôi mắt sâu cùng thâm thúy của anh nhìn, hai gò má của cô sẽ lặng lẽ đỏ ửng, gương mặt trắng trẻo của cô không cần tô phấn mà lại càng xinh đẹp. Giống như đóa hoa đang chờ đợi người đến hái, một đóa hoa nở rộ. Đôi mắt đen càng trầm xuống, trở lên càng đen hơn, đó là bản năng của giống đực, khát vọng xâm lược, đang quấy phá trong cơ thể anh. "Em vi phạm ước định." Bàn tay bình thản xoa nhẹ vòng eo từ từ đi lên, như có như không xoa lấy bầu ngực tròn, giọng điệu của anh trờ lên nghiêm nghị, như đang trách cứ, ngón tay lại nhẹ nhàng véo cô một cái. Cô khó chịu khẽ nhúc nhích thân thể, cổ họng có chút khát, gò má càng đỏ như cánh hoa diễm lệ. "Thật xin lỗi... Em chỉ muốn gặp anh." "Anh nói rồi, trừ ở nhà, chúng ta không nên gặp nhau ở bên ngoài." Ngón tay dài thăm dò vào trong cổ áo cô, cách áo lót ren, vuốt ve vú trắng tròn trịa. "Em hiểu rõ, nhưng..." Nhưng giờ cô quá lệ thuộc vào anh, kể từ khi anh biết bí mật của cô, mỗi khi cô gặp phải khó khăn, đều là anh giải vây giúp cô. Giúp cô ngăn cản Dương Minh Vượng vẫn muốn con gái quay lại công ty đi làm, giúp cô ngăn cản Dương phu nhận vẫn muốn tìm con gái uống trà trưa, giúp cô ngăn cản một đống thiên kim hẹn hò cô đi dạo, nói chuyện bát quái. Cô đã cố gắng học để trở thành Dương Tư Dĩnh, dùng đồ ăn thức uống, tất cả thói quen, nhưng cá tính này, sao có thể muốn nói thay đổi liền thay đổi được. Cô không học được cá tính hư hỏng tùy hứng ương ngạnh của cô gái được chiều chuộng. Trước đó còn có thể nói dối rằng, sau tai nạn xe cộ, thân thể chưa bình phục vẫn còn yếu, nên vẫn không phát ra tính tình, nhưng mấy tháng đã trôi qua, ngoại thương nội thương đều đã khỏi hẳn, không có lý gì, cô từ một con báo đốm hoang dã biến thành một con cừu con ngoan ngoãn. Hơn nữa, đối với những thương hiệu nổi tiếng, và những hình thức vận hành tài chính, nửa chữ cô cũng không biết, cô rất sợ đối mặt với những thứ đó. Những thứ này, Tử Thực đều biết. Anh vẫn đang giục cô nhanh chóng thích ứng được cuộc sống của Dương Tư Dĩnh, không ngừng giải vây giúp cô, giúp cô ngăn cản rất nhiều phiền toái, để cho cô có thời gian thích ứng những thói quen này. Từ từ, cô liền lệ thuộc anh, mọi chuyện đều hỏi ý kiến của anh, chỉ cần anh không ở bên cạnh liền cảm thấy cô đơn và lo lắng. "Nhưng mà cái gì?" Đôi môi anh dính chặt vào đôi môi của cô, gần đây anh trở nên mê muội bởi vẻ ngoài thành thục nhưng nội tâm non nớt của cô. Cô chính là người vợ lý tưởng trong suy nghĩ của đàn ông, thân thể thành thục đầy đặn, linh hồn trẻ tuổi ngây thơ, mâu thuẫn kì diệu, cũng là hấp dẫn trí mạng của đàn ông. "Em muốn gặp anh." "Muốn nhiều không?" Giọng trầm thấp, khàn đặc thâu tóm con cừu nhỏ non nớt ngây thơ. "Em.. Tử Thực..." Cô chỉ có thể bất lực mà kêu tên anh, giống như mỗi lần gặp gỡ đều không biết phải làm sao, khi gặp vấn đề khó khăn theo bản năng cô đều muốn tìm anh. Anh không phải không biết, cô quá lệ thuộc anh, lại tin tưởng anh, chính là như vậy, cho nên đặc biệt thấy thú vị khi bắt nạt cô. "Nói cho anh biết, em nhớ anh bao nhiêu?" Nụ hôn nóng bỏng dày đặc rơi vào làn da mịn màng nhạy cảm, trằn trọc mút mạnh hai nửa môi hồng. "Tối hôm qua anh không về nhà, em... em..." Chỉ là một đêm, cô lại cảm thấy như bị bỏ rơi, vô cùng bất lực. "Em quá lệ thuộc anh, như vậy cũng không tốt, người hai nhà Hoắc Dương đều không vui khi thấy tình cảm của hai chúng ta quá tốt." Môi mỏng thở ra khí nóng trên vành tai trắng nõn, đầu lưỡi gảy nhẹ, khiến thân thể mềm mại run rẩy nặng nề. Đây là một cuộc hôn nhân kỳ quái, người nhà hai bên không muốn bọn họ sinh hoạt giống cặp vợ chồng bình thường, mấy cuộc điện thoại do người Dương gia gọi tới gần đây, đều nhắc nhở cô phải đề phòng Hoắc Tử Thực. Nhưng... Dù nói thế nào đi nữa, bọn họ là vợ chồng, nào có vợ chồng nào lại không thể yêu nhau? "Em không hiểu, tại sao chúng ta nhất định phải giả bộ giống như người xa lạ?" Cô bị hôn đến mờ mịt, đôi tay nhẹ nhàng khoác lên vai anh, âm thanh trở nên kiều mị, ánh mắt trong veo nhìn anh. "Nhiều chuyện em không hiểu được đâu." Anh mỉm cười nói, đáy mắt đang có hai ngọn lửa thiêu đốt. Chuyện anh muốn dạy cô cũng rất nhiều. Bàn tay theo con đường quen thuộc tùy ý vuốt ve đường cong, tay nhấc lên vạt váy, thăm dò vào bên trong. "Ưm..." Cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng đang xoa nhẹ bụng cô, và một bàn tay cũng đang dậy sóng nơi giữa đùi. "Tư Dĩnh, em muốn anh không?" Anh há miệng ngậm lấy vành tai trắng muốt của cô, nhẹ nhàng gặm cắn. "Em..." Thân thể mềm mại run lên, cô ngửa cổ lên, khép nửa đôi mắt, lộ ra sự quyến rũ vừa hồn nhiên vừa mê người. Có nhiều đêm, nửa đêm anh vào phòng cô, đã hôn và vuốt ve trêu đùa cô thật nhiều, nhưng chỉ dừng lại ở đó, không tiến thêm bước nữa. "Anh nghĩ muốn em, còn em?" Giọng nói say mê đầy cám dỗ, môi anh di chuyển tới động mạch ở cổ cô, từng chiếc hôn nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, giống như bươm bướm đang bay nhẹ. "Em... em..." Môi mềm ướt át mở ra, trong mắt cô gái là sự xấu hổ, nhưng dục vọng trong cơ thể phái nữ lại là ngọn lửa thiêu đốt. "Em cũng vậy, muốn anh." "Cô gái ngoan." Hoắc Tử Thực nâng khuôn mặt đẹp sắp khóc của cô lên, hung hăng ngậm lấy môi cô, chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào ướt át. Trong khách sạn, phòng "Tổng thống" cao cấp, trên giường, trước đó đã có người phục vụ rắc những cánh hoa hồng lên trên, đặt sâm banh cùng chocolate trên tủ nhỏ bên đầu giường, còn bàn bên ngoài cũng bày đầy thức ăn ngon tinh xảo cùng rượu vàng đỏ, ai cũng nhìn ra được, đây là chuẩn bị sự lãng mạn dành cho người yêu. Qua khung cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy cảnh đêm, trên bầu trời bên ngoài cửa sổ lấp lánh vô số ánh sao, phía dưới là thành thị hãm sâu trong đêm tối phồn vinh. Hai người không phải người tình, mà là vợ chồng được luật pháp công nhân,... Nhưng mà lại giống như cặp tình nhân bí mật vụng trộm, hẹn hò bí mật trong khách sạn. "Ưm... Tử Thực... Nhẹ, nhẹ một chút..." Cơ thể phái nữ mềm mại tuyết trắng, bất lực chống lên cửa kính phòng tắm. Ở sau cô, một thân thể cường tráng ép nhẹ, đôi tay vòng qua phía trước, khẽ xoa cặp vú, môi nóng bỏng nghiêng nghiêng gặm hôn một bên cổ của cô. Hôn cắn lúc nặng lúc nhẹ, khiến cơ thể cô mềm nhũn, nhiều khi anh cắn mạnh hơn một chút khiến cô hơi đau. Hoắc Tử Thực ôm lấy cô gái trước ngực, dùng ánh mắt nóng bỏng vuốt ve cô, một tay đi vòng qua phía trước xoa nắn vú đầy đặn, một tay kia vuốt ve lưng bóng loáng, ngón tay thon dài linh hoạt cởi móc áo lót. Cô nhỏ giọng hô lên, áo lót có tác dụng che đậy bị kéo xuống, cơ thể run rẩy bị quay qua, đối diện với anh. Tóc đen rối loạn buông xuống, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt cô đã đỏ hồng, đôi tay giữ chặt hông cô, lôi cô lại gần mình, đem thứ cứng rắn kia chống lên bụng cô. "Tử Thực..." Cô lo sợ cắn môi, đôi mắt đầy nước mông lung lưu chuyển. "Đừng sợ, để cho anh nhìn em thật kỹ." Ánh mắt của anh vô cùng xâm lược.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]